Nội Tuyến

Chương 335: Biến cố thấy lòng người. (2)

Chuyện chẳng có gì đáng cười, ở đâu chẳng sóng sau xô sóng trước, cười buồn cười là tên đội du kích lưu oanh do Tiểu Mộc tự phong kìa, thằng nhãi đó lạ lắm, làm gì cũng gây cười cả, khiến ai nghe thấy cũng buồn cười. Mộc thiếu gia mặc dù đã thêm một công việc, nhưng vẫn không bỏ bê việc buôn da bán thịt của mình. Chỉ trong một tháng, công việc đã phát triển mạnh mẽ, giờ đây ngay cả những người lăn lộn lâu năm trong giới cũng biết đến cái tên "Đội du kích Lưu Oanh". Chậc, nói ra đúng là cười rụng răng, nghe tên oai lắm, nhưng chỉ là một đám gái đứng đường không ai thèm ngó ngàng, tụ tập lại để bắt chẹt khách du lịch vãng lai ... Ôi trời ơi, đám gái già bán thân không đủ tiền nuôi cái miệng, mà bắt chẹt thì tóm người nào chết người đó, khiến cho những cô em tươi non mơn mởn bán thân chân chân chính cũng phải ghen tị đỏ mắt, thậm chí bắt đầu bắt chước theo. Nói cười một hồi Hắc Cương đem cả cái túi lớn đặt lên trên bàn, vào chuyện chính rồi, Mã Ngọc Binh mới không cười nữa bảo Hắc Cương đóng cửa lại. Hắn đổ hết đồ trong túi đen ra, nhìn hai mấy món đó đặt trên bàn, bới từng món từng món một, cơ mà nói thật dù nhiều năm trong nghề rồi, vẫn đếch hiểu nổi, cầm lấy một cái động hồ lên hỏi:" Chắc chứ, giá bán tới 20 vạn cơ à?"

Đó là một chiếc đồng hồ với dây da đã cũ, mặt đồng hồ đã ngả vàng. Hắc Cương nói: "Không sai đâu, Tiểu Mộc bảo rằng trong mắt các nhà sưu tầm, càng cũ thì càng có giá trị. Loại Rolex đời cũ này, giá trị không nằm ở bản thân chiếc đồng hồ, mà ở thời gian nó đã được bảo quản."

" Giỏi thật đấy, chậc chậc, cậu nói xem một thằng nhóc quái thai như thế làm sao mà nuôi dạy ra được, không ngờ nhận thẻ bóng chày vậy mà án với giá tám vạn ... Nếu đổi lại là chúng ta thì sớm vứt vào sọt rác rồi." Mã Ngọc Binh khiếp sợ nhìn cái đống đồ tưởng chừng như đồng nát ở trước mặt, trong lòng xót xa, không biết trước kia ném bao nhiêu thứ giá trị, thời buổi này đồ tốt quá nhiều chỉ hận không mọc ra thêm vài cái mắt:

Mã Ngọc Binh nói xong phất tay, Hoàng Kim Bảo liền cáo từ rời đi. Hắc Cương cầm điện thoại, chuẩn bị quay phim, cười nói: " Chúng ta là mấy kẻ thô kệch, đâu có biết được nhiều như vậy... Bên Mao ca chắc cười ngoác cả miệng rồi, mỗi chuyến hàng kiếm thêm mười mấy vạn là ít ... Tôi quay lại cảnh này, lần này báo giá chắc chắn rồi, đỡ để chúng ta lấy được đồ tốt về, lại bán rẻ hết. Đúng rồi, Mao ca có hỏi tôi, có tình hình gì không? Liệu có lộ bí mật không?"

Bên kia quay phim, bên này Mã Ngọc Binh hài lòng gật đầu:" Không hề, kín miệng lắm, lo thừa, loại thông minh như thế, cậu ta biết nặng nhẹ."

" Mã ca dặn nhất định phải theo dõi cho chặt, ngàn vạn lần đừng để xảy ra vấn đề."

Mã Ngọc Binh hết sức xem thường:" Tang Mao là cái thằng tuổi chó, không giúp hắn thì hắn cắn cậu, cậu giúp hắn, hắn vẫn sủa cậu ...
Bạn cần đăng nhập để bình luận