Nội Tuyến

Chương 284: Đêm khuya lời nói thật. (4)

" Đơn giản lắm, cha cậu treo lơ lửng trên đầu cậu một quả đào không thể hái được, mục đích chính là để bức ép cậu tuân theo. Chỉ cần cậu muốn hái quả đào này, trong lòng cậu sẽ có thứ níu kéo, làm cái gì cũng bị vướng chân vướng tay, hơn nữa cậu không thể làm việc cậu thích được. Tôi nói có đúng không?" Thân Lệnh Thần dựa vào kinh nghiệm phán đoán:

" Đúng, đúng, anh cứ nói thẳng biện pháp ra đi." Mộc Lâm Thâm vỗ tay khen ngợi, cảnh sát phải thế này mới đúng, thông minh hơn Ngốc Đản nhiều:

" Đơn giản lắm, cậu làm ngược lại ép ông ấy."

Mộc Lâm Thâm im lặng, đợi hắn nói tiếp. Thân Lệnh Thần biết không nhử được, liền thẳng thắn nói: “Từ hệ thống cảnh sát của chúng tôi có thể tra ra cậu là một người nghèo kiết xác, chẳng có gì cả, ngôi nhà đang ở cũng không phải của cậu, phí quản lý còn nợ. Đến xe cộ cậu cũng không nuôi nổi, chưa nói bảo hiểm xe hàng chục vạn cậu cũng không trả được, đến xăng cũng không đủ tiền đổ ... Thế thì vứt lại hết đi, tất cả mọi thứ đều vứt trả … Thật mạnh mẽ với cha cậu một câu, không cần quái gì hết, cắt đứt quan hệ cha con luôn.”

Mộc Lâm Thâm mắt trợn tròn thốt lên:" Fuck, tôi nói này chính ủy, anh không hổ danh là cảnh sát, hại người là hại đến chết luôn mới hài lòng đấy hả?"

" Đó gọi là lời nói thật thì khó nghe thôi, vấn đề của cậu nghiêm trọng như thế rồi, không dùng thuốc mạnh thì không được, cậu cho rằng cha cậu có tàn nhẫn được tới mức đó không?" Thân Lệnh Thần hỏi:

" Cái đó à?" Mộc Lâm Thâm không dám khẳng định, mặc dù nói một giọt máu đào hơn ao nước lã, nhưng xét quan hệ hai cha con bao năm, y không đặt niềm tin vào cái gọi là tình cảm đó:" Khó nói lắm, nếu như bóp chết tôi mà không phạm pháp, tôi đoán chừng là ông ấy ra tay từ lâu rồi."

Thân Lệnh Thần ho khù khụ, đặt ly rượu xuống, cố gắng ổn định lại tâm thái, đưa hai ngón tay ra:" Theo tôi thấy nếu cậu làm như vậy sẽ dẫn tới hai loại kết quả. Loại đầu tiên, ông ấy niệm tình cha con, sau đó bị ép phải lùi bước, như thế cậu có thể quay trở lại cuộc sống thoải mái như trước kia, tôi sẽ chúc phúc cho cậu."

" Xì, tôi thấy khả năng thứ hai cao hơn, ông ta cắt đứt quan hệ, cả nhà cả xe đều thu hồi, sau đó đá tôi tay trắng khỏi cửa." Mộc Lâm Thâm dùng đầu ngón chân cũng đoán ra được:

" "Đúng, một nam nhân phải có cái cốt khí mới đáng để người ta tin tưởng, còn cậu thì ngay cả dũng khí bỏ tất cả bắt đầu lại từ đầu cũng không có, cậu nghĩ làm sao cha bạn sao có thể không xem thường cậu ... Nói cách khác, đến khi bốn mươi tuổi, cậu vẫn như thế này, cậu nghĩ thật sự cha cậu sẽ giao cả đống tài sản lên đến hàng trăm triệu cho cậu sao?" Thân Lệnh Thân xem thường:

Điều này có lý lắm, Mộc Lâm Thâm biết hắn nói đúng, nhưng vẫn còn một chỗ dựa:" Không giao cho tôi thì ông ấy giao cho ai được nữa."

“Đúng vậy, tài sản của cha thì có thể giao cho ai ngoài con mình, nhưng cậu quên một điều, cậu chỉ có thể có một người cha, nhưng không có nghĩa ông ấy chỉ có thể có một đứa con.” Thân Lệnh Thần nghiêm túc nói, hắn nhìn chằm chằm vào khuôn mặt sợ hãi của Mộc Lâm Thâm, dứt khoát thông báo cho y một tin sốc nhất: “Chắc hẳn cậu đang thắc mắc về sự thay đổi của cha cậu thời gian qua đúng không? Mẹ kế của cậu Trọng Hiểu Mai có thai rồi. Chắc chắn là cậu chưa biết tin này đúng không?”

Âm thanh, tất cả mọi âm thanh trong phòng đều lặng im, tất cả các biểu cảm trên mặt đều đông cứng lại, Mộc Lâm Thâm như một bức tượng đất, mãi chưa tỉnh táo lại được, cái vẻ mặt thất thần như đang trải qua cú sốc nặng nề lần thứ hai trong cuộc đời. Giống như cái lần biết tin mẹ sẽ không về nữa, hôm đó y đứng dưới mái hiên, lòng háo hức, mẹ nói mẹ khỏe rồi, mai dẫn y đi chơi, nhưng cái y đợi được là cha y mặc áo mưa, thất thần nói: Vào gặp mẹ lần cuối đi. " Có một câu nói như thế này, điều làm ta mệt mỏi không phải là những ngọn núi cao trập trùng, mà chính là viên đá trong đôi giày chúng ta đi. Câu nói đó chỉ ra một thực tế rằng, điều làm con người gục ngã thường không phải là những thách thức lớn lao, mà là do những sự kiện vặt vãnh tích tụ lại dẫn đến sự kiệt sức." Thân Lệnh Thần không ngại tiếp tục xát muối vào vết thương:

Để đạt được mục đích, hắn thực sự chính là loại không từ thủ đoạn, nếu không chẳng bị đình chỉ công tác. Không để Mộc Lâm Thâm kịp thích ứng, hắn tiếp tục nói: " Trên đời này cảnh ngộ tồi tệ nhất không phải là nghèo khó, không phải là xui xẻo, mà là khi tâm trạng luôn ở trong một trạng thái mệt mỏi, không có cảm xúc không có hứng thú, không có mục tiêu. Đôi khi, ngay cả đói khát và căm hận cũng là những cảm xúc khiến người ta cảm thấy có thực, nhưng nếu cậu không có, thì cuộc sống đầy rẫy những điều vụn vặt vớ vẩn chỉ khiến cậu ngày càng chán nản, đi xuống mà thôi.
Bạn cần đăng nhập để bình luận