Nội Tuyến

Chương 350: Kỳ nhân chốn giang hồ. (1)

Bị mắc bẫy rồi, Mộc Lâm Thâm trơ mắt nhìn Phan Tử xách chiếc túi đựng tiền dưới hương án của Đại Hồ Lô lên, nghênh ngang bỏ đi. Động tác đó tự nhiên như nước chảy mây trôi, cứ như đang lấy đồ của chính mình. Chỉ trong chớp mắt, hắn đã trà trộn vào đám đông du khách, đến cả Mộc Lâm Thâm dù cố tình theo dõi mà cũng không thấy hắn đi về hướng nào. Khi ra tới cửa, có người vỗ vai Mộc Lâm Thâm, y quay lại phát hiện ra là Phan Tử, nhưng hắn đã mặc ngược lại áo rồi, hơn nữa ngay cả kiểu tóc cũng thành kiểu mái lệch, nếu không chú ý nhìn kỹ, sẽ không nhận ra được là người vừa ra tay. Thời gian chỉ chưa tới ba phút mà hắn đã cuỗm hết toàn bộ thu nhập của Đại Hồ Lô. Lúc này, Đại Hồ Lô mới dìu thằng đàn em bị bóp đến không nói được trong Phật đường đi ra. Đúng là lưu manh gặp phải trộm cướp, đáng đời. Vừa nghe là bị trộm, mấy huynh đệ khác vội vàng sờ túi kiểm tra, ai nấy đều ngớ người ra. Đại Hồ Lô thì kinh hãi đến biến sắc, vội vàng chạy đến xem dưới hương án, chỗ đó trống trơn, tiền đã bị lấy sạch sành sanh từ lâu rồi. " A ... Thằng chết đâm chết chém nào trộm tiền hương hỏa của bần tăng ... Aaa tức chết đi mất, bần tăng kiếm được đồng tiền có dễ dàng gì đâu, thế mà nó lấy đi không sót đồng nào, thứ chó má tuyệt tình ...."

Vị hòa thượng trước Phật đường ngồi bệt xuống đất, đấm ngực dậm chân khóc, nước mắt nước mũi ròng ròng, thế là lộ tẩy rồi, cánh tay xăm kín, cổ đeo dây chuyền vàng, khiến đám đông du khách đổ xô tới chụp ảnh quay phim kỳ quan hiếm có ... Đại Hồ Lô biết đại sự hỏng rồi, được một đám lưu manh yểm hộ, che mặt bỏ chạy ... Nửa tiếng sau, đám lưu manh bị Mộc Lâm Thâm triệu tập đến phía sau chùa Linh Ẩn, cả đám vừa mất toi một ngày tiền công, đang chửi bới om sòm thì vừa đến đã nhìn thấy tên “trộm”. Đại Hồ Lô lập tức xông lên trước tiên, vừa đi vừa cởi thắt lưng, dẫn theo đám lưu manh hò hét lao vào định đánh hội đồng.
Bạn cần đăng nhập để bình luận