Nội Tuyến

Chương 153: Chắp tay mời nhập môn. (1)

" Lửa đảo kỳ thực cũng là một loại tâm lý học, tất nhiên tuyệt đại đại số đám lừa đảo không hề hiểu hành vi của chúng dựa trên lợi dụng hoạt động tâm lý tinh vi của con người, chúng chỉ đơn thuần học mánh khóe, biết vỏ ngoài mà thôi." Mộc Lâm Thâm kiêu ngạo khoe khoang:" Anh coi việc tôi làm là ghê gớm, nhưng với người nghiên cứu tâm lý học thì nó rất đơn giản. Trước tiên tôi để cho chúng thăm dò được tin tức về tôi, bọn chúng coi tôi là kẻ làm giấy tờ giả, chúng liền có ưu thế tâm lý, như vậy sự cảnh giác của chúng sẽ giảm đi. Lừa mấy tên ngốc không có sự cảnh giác, anh bảo tôi còn phải tập thuần thục cho quen nữa à?"

" Không phải tôi nói với anh rồi à, khi tôi ở trường học còn chơi trò cao cấp hơn nhiều, chúng tôi thích nhất là lợi dụng những loại hiệu ứng tâm lý để lừa nhau, tất nhiên bọn họ ai cũng cảnh giác ở mức cao nhất."

Ngốc Đản mím môi, thằng nhãi này trơn như chạch, khó nắm thóp được, y nói luôn rất hợp lý làm người ta không thể bắt bẻ:" Vậy thuê xe thì sao, giấy tờ giả rõ ràng ra đó, đây không phải thủ đoạn lừa đảo hay tâm lý học gì, sao cậu biết họ sẽ cho cậu thuê?"

Ý từ trong này hòng chứng minh Tiểu Mộc đã từng dùng giấy tờ giả thuê xe. " Ngốc Đản, nếu … tôi nói là nếu như sau này anh sang Mỹ sống lâu dài, muốn sống tử tế ở đó, tôi kiến nghị anh nên bỏ thời gian nghiên cứu hai thứ, đó là bảo hiểm và thuế ..." Mộc Lâm Thâm lại lên lớp cho Ngốc Đản lần nữa, công ty cho thuê xe đều là đảm bảo toàn diện, với những loại xe cũ nát niên hạn không ngắn này, người ta còn chẳng mong nó bị mất, bị trộm, bị lừa quá đi chứ, sau đó là báo cảnh sát để công ty bảo hiểm bồi thường. Đừng nói chuyện mất xe bình thường, còn có vụ án mấy công ty này cố tình làm mất xe để đói tiền bảo hiểm:

À anh định nói là công ty bảo hiểm không phải bọn ngốc, tôi biết họ cũng biết chứ gì? Đúng, nhưng lợi ích của công ty và lợi ích nhân viên khác nhau, công ty cho thuê xe và nhân viên bảo hiểm đồng mưu, ăn chia chi phí này. Cho nên trong trường hợp này, chúng ta phạm tội, người được lợi là công ty bảo hiểm, vì sao hắn phải thẩm hạch kỹ chứng minh thư của anh làm gì? Ngốc Đản nghe chóng cả mặt, chất vấn không ra điều mình muốn hỏi đã đành, càng chất vấn lại càng để lộ ra bản thân làm cảnh sát mà kiến thức nông cạn, hắn bực bội xua tay " Không nói nữa."

Nhưng mà Mộc Lâm Thâm vừa mới bị hắn khơi lên hứng thú nói chuyện, làm sao mà chịu dừng như thế được chứ, lên tiếng dạy bảo:" Ngốc Đản, anh khó chịu cái gì chứ? Trách nhiệm của cảnh sát là duy trì trật tự, còn về việc lề thói đi xuống, đạo đức không còn, đó không phải là trách nhiệm của các anh. Khiếm khuyết trời sinh của chế độ không phải là dựa vào một hai người nỗ lực mà có thể bù đắp được ... Cho nên đừng quá dốc sức cho sự nghiệp, anh dồn quá nhiều tâm huyết vào đó thì cuối cùng người thiệt thòi là anh."

Câu nói này làm Ngốc Đản nổi giận, hắn quay đầu nhìn, vẫn không thấy xe đuổi theo, mắt như có lửa nhìn Mộc Lâm Thâm:" Cậu đừng lên mặt với tôi, sao tôi cảm thấy như mình mắc lừa cậu thế nhỉ?"

" Anh mắc lừa cái gì chứ?" Mộc Lâm Thâm mở to mắt ngây thơ hỏi:

" Nếu bọn chúng đuổi theo chúng ta thì có khả năng tếp tục chấp hành nhiệm vụ, nếu bọn chúng không tới, cậu vừa vặn có thể mượn cớ này nghênh ngang bỏ đi đúng không?" Ngốc Đản tỉnh ngộ, qua lời y nói, mong thằng nhãi ranh này không hết lòng vì nhiệm vụ là đừng mơ, y gian lắm, dùng trò này, khi có đi cũng chẳng ai nói được gì:

Mộc Lâm Thâm cười sáng lạn:" Đó chính là tố chất tội phạm trí tuệ cao phải có, không đạt được mục đích chính thì cũng phải đạt được mục đích phụ, không bao giờ thua trắng, cả hai kết quả này với tôi mà nói là trăm lợi vô hại."

" Cậu đợi đấy cho tôi, nếu như rời khỏi địa phận mà bọn chúng vẫn chưa có phản ứng gì, tôi nhất định sẽ bóp chết cậu." Ngốc Đản điên lắm, nhưng bây giờ hắn bị buộc thừng vào cổ rồi, chỉ còn cách tiếp tục đi thôi:

Hai người cứ thế chửi mắng xúc phạm nhau, tốc độ xe không giảm đi chút nào. Thực ra là đối phương đuổi xeo rồi, thực sự là đuổi theo rồi, chẳng qua là xuất phát chậm mất mười mấy phút, mà xe phía trước lại chạy rất nhanh, đuổi mãi không thấy bóng dáng đâu, khiến Đồ Thân Hào còn hoài nghi là nhầm hướng. Thủ hạ ở phía sau ở công ty cho thuê xe báo, theo như định vị hiển thị, xe vẫn ở trên cao tốc, đi theo hướng rời khỏi tỉnh, bấy giờ Đồ Thân Hào mới tăng tốc, dốc sức truy đuổi. Trên xe tất nhất có định vị rồi, bây giờ hắn chỉ sợ là hai thằng phá hoại đó đỗ xe ở nơi nào đó tháo định vị ra, sau đó bán xe như bán sắt vụn, thế thì chúng có thể bốc hơi khỏi nhân gian rồi. Hai chiếc xe cùng truy đuổi, sau khi chiếc Lexus đắt tiền của ông chủ Đồ tăng tốc thì cho chiếc xe thương vụ đi thuê của Đại Đầu và Đại Chủy hít khói.
Bạn cần đăng nhập để bình luận