Nội Tuyến

Chương 376: Nhanh trí thoát vòng vây. (4)

Bãi sông hoang vắng thoáng cái trở nên nhốn nháo, thực sự là hết nói mà, tố chất đám này người quá kém, trình độ văn hóa quá thấp, ở môi trường đặc thù như tân thôn Thương Cơ, mấy hành vi này không nổi bật, không ai chú ý, nhưng ra xã hội rồi nó thành bất thường. Mộc Lâm Thâm nãy giờ mải suy nghĩ, rốt cuộc không nhịn được, dặn:" Mọi người đừng uống rượu nữa, đây là thời kỳ phi thường, đừng để đang say thì cảnh sát ập tới, chạy cũng không kịp đâu."

Dọa câu này một cái là có hiệu quả ngay, chứ không à, rượu vừa uống vài ngụm, chị Hồng xua tay:" Đừng uống đừng uống nữa, không phải ở nhà, đừng bất cẩn."

Lưu Dương nhỏ giọng nói:" Lúc nãy chúng tôi đi vào tiệm bách hóa ven đường đã có mấy người nhìn rồi đấy."

Đúng vậy, cái đội hình kỳ quái này giống người đi du lịch không, lời ăn tiếng nói, hành vi cử chỉ, đều toát ra vẻ bất chính, người ta nhìn là thấy. Vừa nhắc tới cảnh sát là bầu không khí lại trở nên căng thẳng, họ đã trốn thoát khỏi cuộc truy bắt, tạm thời tránh được nguy hiểm trước mắt, nhưng tương lai mờ mịt, cuộc sống sắp tới phải làm sao đây? Huống chi bây giờ còn không biết sóng gió này rốt cuộc lớn đến mức nào, liệu có còn khả năng tiếp tục công việc làm ăn trước đây hay không, nếu có thể tiếp tục thì tốt rồi, nhưng đây chính là một nghề cạnh tranh khốc liệt, sống mái với nhau, anh không có địa bàn làm khó lắm. Chị Hồng đánh mắt với mấy người chị em, một tên là Đại Lý người Đông Bắc, một tên Tây Phượng, người Thiểm Nam. Hai người bình thường quan hệ thân thiết với Nhị Hồ Lô, đánh mắt cho nhau, Nhị Hồ Lô liền hiểu ý ngay, đó là muốn hỏi Mộc thiếu gia phải làm sao? Đúng, phải làm sao? Mấy bà chị má mì thì không sao cả, đều là nữ tử giang hồ đi khắp thiên hạ, tới đâu cũng chỉ cần dạng chân ra là có thể hành nghề. Chỉ cần đừng để bị cảnh sát truy quét tạm giữ, khó khăn là có, nhưng bọn họ có thể khắc phục được, nhưng dẫn theo một đám tiểu lưu manh là vấn đề lớn, nếu cảnh sát quyết tâm truy bắt, e là càng tụ tập đông lại càng nguy hiểm. Nhị Hồ Lô đang hỏi cái gì đó, Mộc Lâm Thâm đang mải suy nghĩ, không để ý tới. Chị Hồng thấy thế không ồn, dứt khoát nói luôn:" Mộc thiếu gia, khi bỏ chạy chúng tôi có mang theo ít tiền trên người, tôi thấy hay là chúng ta kiếm nơi thích hợp vào đó, trốn một đoạn thời gian … hay là về quê, chi phí thấp, sống vài tháng không hề gì."

" Thôi, chúng ta đi đông, về quê ai cũng gây chú ý, ở thành phố nhốn nháo dễ trốn hơn .. Mộc thiếu gia, nếu cậu quen thuộc ở Thượng Hải thì tôi có cách đấy, tôi gọi mấy em gái tới, cậu làm đầu lĩnh của chúng tôi nhé?" Đại Lý thăm dò, đầu óc của chàng trai này thì họ tin tưởng, chi lo người ta chê mình là gánh nặng không nhận thôi:

Tây Phượng cũng phụ họa:" Đúng đấy Mộc thiếu gia, đám người chúng ta cũng chỉ có thể làm chuyện này, nếu Qua ca có vấn đề thì phải có người làm chỗ dựa cho mọi nười.”

Cả đám nhao nhao hưởng ứng. Con bà nó chứ thế là mình từ dắt khách thành trùm chăn gái luôn hả? Bốp! Mộc Lâm Thâm đập mạnh chiếc bát xuống đất:“ Các người bị ngốc hết rồi à?
Bạn cần đăng nhập để bình luận