Nội Tuyến

Chương 626: Kẻ thù không ai muốn. (2)

Phương thức biểu đạt khác thường của Như Hoa khiến Đảng Ái Dân bật cười, hắn vừa cười vừa hỏi: “Nói thì khó nghe, nhưng đó là sự thật. Điều tôi không hiểu là, cậu lại muốn sống cuộc sống chẳng bằng heo chó thế này sao?”

“Tất nhiên là tôi muốn thử rồi, tôi đã từng nghèo, cũng từng giàu, nhưng tôi luôn cảm thấy con người sao cứ như trống rỗng ấy. Không giống các anh, nghèo đến mức này mà sao vẫn hăng hái thế?” Như Hoa thở dài:

Đây có lẽ là điểm giống nhau duy nhất của Tôn Thanh Hoa và Mộc Lâm Thâm, cảm giác trống rỗng, không tìm được vị trí của bản thân trong xã hội, về điểm này đồng chí Đảng Ái Dân rất có kinh nghiệm tuyên truyền:" Cậu cảm thấy trống rỗng là vì thiếu đi tinh thần khí trong tâm hồn, nói đơn giản thì đó gọi là tín ngưỡng ... Nói câu này ra chắc Tiểu Mộc lại cười nhạo tôi mất, nhưng ngay cả cậu ta cũng không phủ nhận rằng tín ngưỡng là một thứ thực sự tồn tại, nó là chỗ dựa tinh thần cho một người."

"Xì..." Quả nhiên Mộc Lâm Thâm đang trầm tư cũng phải bật cười chế nhạo: "Một tên theo chủ nghĩa lý tưởng và một tên theo chủ nghĩa vật chất, làm sao có thể đồng điệu với nhau được?"

Tôn Như Hóa thế mà lại phụ họa với y: "Đúng vậy, Ngốc ca, bây giờ xã hội đen tối lắm, kẻ bất lương thì đầy rẫy. Ngay cả bọn chơi chứng khoán như chúng tôi cũng bị lừa, một thông tin nội gián, một cái ổ chuột, là có thể gặm sạch tiền của chúng tôi. Tôi biết anh thương hại tôi, nhưng thực ra tôi không phải là người đáng thương nhất đâu. Trong số đám đại hộ của chúng tôi, có ba người đã nhảy lầu, hai người phát điên. Trong số những người còn lại, tôi được coi là bình thường nhất đấy."

“ Tôi không đánh giá cậu, quan điểm của chúng ta khác nhau. Nhiệm vụ của một cảnh sát là tôn thờ pháp luật và bảo vệ công lý, không vì xã hội đen tối mà nản lòng, không vì thực tế tàn khốc mà sợ hãi… Giống như tên Vua lừa đảo này, dù thế nào cũng phải có ai đó bắt hắn đúng chứ? Giống như những nạn nhân bị lừa bị hại này, phải có người đứng ra đòi lại công bằng cho họ chứ? Cậu có thể tưởng tượng được không, nếu ngay cả cảnh sát cũng thoái thác trách nhiệm, thì kết quả sẽ như thế nào?” Đảng Ái Dân răng nghiến chặt tới kêu ken két:

“Ồ, Ngốc ca, anh nói hay quá!” Như Hoa bị chính ủy Đảng cảm động, toàn thân sục sôi căm phẫn: “Thực ra tôi cũng nghĩ giống vậy đấy, tôi tức đến mức chỉ muốn tiêu diệt hết đám khốn nạn chuyên lừa những nhà đầu tư nhỏ lẻ kia.”

Đảng Ái Dân buồn bã lắc đầu, sợ là hắn không thể hòa hợp với người anh em Như Hoa này được, Mộc Lâm Thâm thì thay đổi rồi, không mỉa mai hắn như trước kia, tích chữ như vàng vậy, chỉ mỉm cười rồi lại cúi đầu nhìn vào máy tính bảng. Điểm dừng chân tiếp theo là một căn hộ, nơi này đã được khám xét trước đó. Căn hộ này một phòng ngủ, một phòng khách, nhà vệ sinh dùng chung, người thuê cùng phòng sau khi bị thẩm vấn đã sợ hãi bỏ chạy mất. Mộc Lâm Thâm như bị mê hoặc, y ngồi xổm một lúc, rồi ngồi xuống căn phòng đã bị xáo trộn, nhìn ra ngoài cửa sổ, như thể đang chìm vào suy tư, rất lâu không hề động đậy. Bị Đảng Ái Dân ngăn cản mấy lần, Tôn Thanh Hoa rốt cuộc không nhịn được, đứng ở cửa rống lên:" Tiểu Mộc, đừng con mẹ nó ra vẻ nữa, người đi từ lâu rồi, mày còn ở đây giả thần giả quỷ cho ai xem."

" Ha ha, dù sao cũng không ai nhìn thấy, tôi ra vẻ thêm chút nữa vậy." Mộc Lâm Thâm kỳ thực chẳng để ý cái nhìn người khác lắm, thích hay ghét y thì cũng thế, vẫn tiếp tục đi loanh quanh trong phòng:

Đảng Ái Dân đi tới bên cạnh y:" Nơi này bị khám sét kỹ lắm rồi, cậu tìm cái gì nói đi, biết đâu họ đã tìm thấy trước rồi."

" Họ không thể tìm ra đâu, vì tôi đang đi tìm cảm giác."

" Hả, cảm giác á?"

“Đúng, về cảm giác mà nói, việc chọn hoàn cảnh như thế nào phản ánh tâm lý của một người.
Bạn cần đăng nhập để bình luận