Nội Tuyến

Chương 536: Truy đuổi tới cùng. (9)

" Các anh có nghe qua công cụ tài chính nghệ thuật chưa?" Mộc Lâm Thâm từ trên giường cất tiếng, chen vào cuộc trò chuyện giữa hai người:

" À, tôi có vẻ đã hiểu rồi... Ý của anh là, dựa trên tín dụng tài sản làm cơ sở, loại công cụ tài chính có tính chất chứng khoán đó đúng không?" Lâm Kỳ Chiêu hỏi:

Mộc Lâm Thâm khen ngợi:" Nói ra được lời này chứng tỏ là anh thua trên thị trường chứng khoán không ít rồi."

Lâm Kỳ Chiêu cười méo xẹo, tên này thật sự làm người ta khó mà ưa nổi. Nói tới tài chính và chứng khoán thì Thân Lệnh Thần coi như hỏng rồi, không hiểu họ đang nói gì:" Thế là sao?"

Giải thích cho người ngoài nghề nghe chuyện này thế nào đây, Lâm Kỳ Chiêu tổ chức ngôn ngữ một lúc mới nói được:" Cái này hơi phức tạp, nhưng nói một cách đơn giản thì, ví dụ như anh có một món đồ nghệ thuật, cần tiền nhưng không muốn bán nó, anh có thể thông qua bên thứ ba làm cam kết thế chấp. Anh sẽ nhận được khoản vay với giá trị khoảng 40-50% giá trị thị trường, nếu đến hạn mà không thể trả nợ, bên bảo lãnh có quyền bán tài sản đó để trả nợ cho bên cho vay. Tuy nhiên, trong suốt thời gian vay, cả bên bảo lãnh và bên cho vay đều không có quyền xử lý tài sản nghệ thuật."

"À, có nghĩa là, hắn có một đống nghệ phẩm có thể dễ dàng thế chấp để vay tiền, thông qua cách này thì chẳng sợ bị lộ sao?" Thân Lệnh Thần hiểu ra:

"E là đúng như vậy." Lâm Kỳ Chiêu đã thấy sự liên kết rõ ràng giữa thủ đoạn này và vụ trộm của Vương Tử Hoa, che giấu sự thật trong những mối quan hệ xã hội phức tạp này có khi còn an toàn hơn cả việc giấu chúng dưới lòng đất:

Cả hai đều cảm thấy rùng mình khi nghĩ về cách thức này, nếu được vận hành đúng cách, nó có thể tiếp tục lặp lại vô hạn, cũng không khó hiểu khi cảnh sát mãi không thể tìm ra thêm dấu vết của những món đồ bị ăn cắp. Nói ra rồi thì không có gì cao minh, nhưng điều cao mình ở đây là nếu người ta hiểu rõ các quy tắc và có mối quan hệ lợi ích, thì tất cả mọi người đều bị kéo lên chiếc thuyền tội phạm của hắn ... Dù biết đó là đồ ăn cắp, nhưng vì lợi ích cá nhân, cả bên thế chấp lẫn bên cho vay đều sẽ chọn im lặng. Đây là quy tắc ngầm trong xã hội, rất nhiều chuyện mọi người đều hiểu, chẳng qua là không nói ra mà thôi. Vậy thì, cuộc gọi triệu tập quy mô lớn không có mục tiêu thực sự chỉ nhằm một mục đích duy nhất: phá vỡ sự im lặng mà thôi. Chính cách làm đơn giản này, trong những tình huống đặc biệt, lại có thể tạo ra hiệu quả kỳ diệu. " Thực ra, bất kể là các anh có bắt được hắn hay không thì hắn cũng đã đi đến đường cùng rồi, những người có chấp niệm quá sâu, cuối cùng cũng không thể tránh khỏi kết cục bi thảm. Tôi nghĩ, những thứ hắn không thể buông bỏ quá nhiều, tình thân, tình bạn, nỗi nhớ ... Thực sự quá nhiều, người càng cô đơn, càng nhạy cảm với tình cảm." Mộc Lâm Thâm vừa nói vừa hồi tưởng lại những lần ít ỏi gặp gỡ với Nhưng Vũ, chuyện đi tới mức này, trong lòng chỉ còn lại sự thương xót sâu sắc:

" Tình cảm à? Hắn còn có tình cảm gì chứ?" Lâm Kỳ Chiêu lại thấy chướng tai rồi:

" Lão Lâm, tôi gọi anh một tiếng Lão Lâm nhé, bảo sao anh đẹp trai sự nghiệp tươi sáng mà bị con gái nhà người ta đá ... Anh còn trẻ thế này mà đầu óc đã bị thể chế hóa còn hơn cả Lão Thân nữa, không còn cảm xúc bình thường nữa, vì vậy anh không thể hiểu tại sao Hà Thật lại tự sát, không thể hiểu tại sao Nhiếp Kỳ Phong lại liều mạng muốn diệt tôi ...
Bạn cần đăng nhập để bình luận