Nội Tuyến

Chương 042: Hết cách phải cúi đầu. (5)

Tiếng ca tập đoàn đa cấp vang vọng nhà ăn, bước chân tự tin, nụ cười hạnh phúc, hàng ngũ chỉnh tề, có thể nói là đám bệnh nhân làm người bệnh viện ít tốn công nhất. Cái đội ngũ này lại tăng thêm nhân số rồi, sức mạnh đa cấp thực sự không thể xem thường được. Mộc Lâm Thâm vốn đứng dựa tường xem trò cười, đột nhiên thấy mình hình như đáng thương hơn người ta, sự tự tin đó, sự hạnh phúc đó, đều là cảm giác đã rời xa y rất rất lâu rồi, lâu tới mức y đã quên đó là cảm giác gì.

Giáo sư Lư tinh thần hăng hái đi đầu, thi thoảng quay lại gõ nhịp, tiếng ca vẫn vang vọng cả nhà ăn.

Hỡi người bạn mới, tôi khuyên anh.

Ngàn vạn lần đừng do dự.

Cuộc sống hào quang sáng lạn đang đợi anh ở phía trước.

Đây là ca khúc đứng đầu trong thập đại ca khúc đa cấp, có tên là ( vươn lên với đời), ca khúc đó làm Mộc Lâm Thâm nghe rất có cảm xúc, nhịp điệu nhanh, khiến người ta toàn thân bừng bừng, như đang bị thôi thúc, muốn phải làm cái gì đó. Chẳng biết làm sao y nhớ tới người cha mong đợi y trưởng thành ngày một tiến bộ, nhớ tới mẹ đã vĩnh viễn xa cách, tiếng ca vang lên làm y trầm ngâm rất lâu.

Tiếng ca dừng, người tới chỗ, dưới sự chỉ huy của giáo sư Lư, đám bệnh nhân lần lượt vào chỗ, chuyên tâm ăn cơm, căn bản không cần y tá và hộ lý phải lo họ. Đợi ăn cơm xong, bọn họ sẽ phải tiếp tục nghe giảng, hô khẩu hiệu, ca hát. Ngoài xã hội thường lan truyền video hoạt động của hội nhóm đa cấp, người ngoài nhìn vào đều thấy như đám người điên, nhưng trong hoàn cảnh điên rồ này, bọn họ lại là những người bình thường nhất.

Khẽ thở hắt ra một hơi, Mộc thiếu gia thu hồi tâm sự, lòng lạc lõng không thôi, ánh mắt vô thức nhìn về phía giáo sư Lư, ông ta vẫn như thường ngày, hiền hòa nho nhã, ung dung tự tin ...

Bệnh nhân luôn ăn trước tiên, sau đó mới tới lượt bác sĩ, cùng với những y tá và hộ lý, khi đó cơ bản là bữa cơm kết thúc rồi, làm hộ tá đưa cơm, thực ra đãi ngộ còn chẳng bằng bệnh nhân, chỉ có thể tranh thủ thời gian bới vài miếng cơm vào bụng. Hết giờ cơm rồi còn thừa lại thì có thể ăn uống thoải mái đấy, nhưng vật lộn với một đám bệnh nhân xong thì ai cũng mệt rồi, căn bản ăn uống chẳng thấy ngon lành gì.

Sau khi Mộc Lâm Thâm biết làm loạn ở nơi này không có bất kỳ hiệu quả, vì anh có nổi điên phá phách chống đối cũng chẳng bằng đám người điên thật kia, người ta thừa sức ứng phó. Thế là y nhanh chóng thay đổi sang thái độ ngoan ngoãn, dần dần thích ứng với công việc của nhà bếp.

Đợi tất cả ăn hết rồi tới lượt một đám đầu bếp và trợ bếp bê bát cơm lớn lên ăn, Tiểu Mộc vừa rót trà chất lượng thấp cho mọi người, vừa nhanh nhẹn thu dọn lại bát đĩa, toàn là những thứ làm bằng nhựa kỹ thuật, vật dụng kim loại ở nơi này không an toàn, nói không chừng tới tay thằng điên nào đó sẽ biến thành hung khí.

Kéo thấp vòi nước xuống, xả nước ào ào trôi đi vết bẩn ở khay cơm, Mộc thiếu gia đã làm việc thuần thục lắm rồi.

Phía bên kia năm nam ba nữ đang thản nhiên ngồi ăn, trong đó có cả Cố đại tẩu, mọi người cũng đã quen sự xuất hiện của Tiểu Mộc rồi, nơi nào chẳng bắt nạt ma mới, ma mới mà không làm nhiều một chút, trong lòng mọi người đều không cân bằng. Có điều anh chàng người mới này làm người ta không đành lòng bắt nạt, mấy bà chị sồn sồn không ít lần dùng bàn tay lớn nần nẫn sờ mặt hoặc mông Tiểu Mộc, còn thèm khát nhìn y thêm vào một câu.

Chàng trai này đẹp trai quá mức!

Mỗi lần như thế, Mộc Lâm Thâm đều giống như bị lăng nhục, mím chặt môi, không dám phát tác, nơi này cơm nước có thể không đủ, nhưng đùa giỡn nam nữ thì tuyệt đối không hề thiếu. Đầu bếp nam và đầu bếp nữ trêu ghẹo tán tỉnh cùng với động chân động tay là một phương thức tiêu trừ công việc khô khan buồn tẻ, đôi khi trắng trợn tới mức vén áo bóp ngực, cho tay vào quần đối phương ngay giữa thanh thiên bạch nhật ... Mộc Lâm Thâm nghĩ tới trước kia mình chỉ nâng cằm mỹ nữ, hôn gió, hoặc là đụng chạm thân thể, quả thực là quá văn minh.

Người văn minh ở nơi này định sẵn là sẽ thua thiệt.

Nếu như không phải là bị ép, Mộc Lâm Thâm không muốn ở đây dù chỉ là một khắc, trước kia chỉ có y trêu ghẹo mỹ nữ, bây giờ thì bị mấy bà chị đùa bỡn. Trước kia làm việc tùy hứng theo cảm xúc, bây giờ thì phải cúi mình vâng dạ làm theo lệnh. Thân phận và hoàn cảnh nghịch chuyển hoàn toàn, đừng thấy y tươi cười chăm chỉ làm việc mà nhầm, không phải y đã cảm thụ được đạo lý của cuộc sống, ngược lại mỗi giây mỗi phút y đều thấy mình như bị cưỡng bức ... Cả thân thể lẫn nhân phẩm đều bị xúc phạm, nhưng chỉ có cách nhẫn nhịn.

Được nữ giới yêu thích, y đương nhiên trở thành cái gai trong mắt nam nhân.

" Lâm Tử, lát nữa thu dọn bát đũa cho sạch vào đấy." Một đầu bếp đứng dậy hô:

" Dạ, vâng vâng!" Mộc thiếu gia nhanh chóng đáp lời:

" Không được làm qua loa cho xong đâu đấy, tôi kiếm tra mà thấy bẩn là phải rửa hết lại." Lại một người khác chỉ huy:

" Vâng, tôi biết ạ." Mộc thiếu gia mồm đáp lời, tay rửa khay cơm không dám dừng lại chút nào, công việc này y phải làm hơn một tiếng mới xong được:

Một bà béo mắt hí hết sức tởm lợm chọc ghẹo:" Lâm Tử, gọi một tiếng chị đi, chị làm giúp cậu."

" ..." Mộc thiếu gia chỉ quay sang cười gượng gạo:

Vẻ mặt thà chết không theo đó càng làm mụ ta khoái trá, càng khó chịu chị đây càng thích. Cố đại tẩu thấy chường mắt, mắng mụ một câu:" Đừng có động cỡn nữa, để yên cho người ta làm việc."

Mụ béo đã đứng lên định đi tới chỗ Tiểu Mộc, quay sang nói:" Ái dà cô không thích thì để tôi, nam nữ phối hợp làm việc mới không mệt mà."

Nam đầu bếp thô bỉ nói:" Chỉ sợ là mệt gấp đôi ấy chứ, cái hố không đáy của chị, Tiểu Mộc mảnh mai thế kia làm sao mà thỏa mãn cho được."

Cả phòng cười rộ lên, mụ béo cầm lấy cái muôi lớn đuổi theo đầu bếp vừa trêu mình, đầu bếp đó cười dâm dục chạy mất. Số còn lại ăn xong vứt bát đũa bừa bãi trên bàn, nối nhau rời đi, tranh thủ thời gian để ngủ trưa.
Bạn cần đăng nhập để bình luận