Nội Tuyến

Chương 570: Bi kịch biến hài kịch. (3)

Úi cha mẹ ơi, Nhạc Tử bị bộ dạng dữ tợn của Tôn Thanh Hoa làm hoảng sợ lảo đảo, tí nữa ngã dập mặt … cơ mà Như Hoa mày thì từ lúc nào có tình cảm thế, không phải vì tao lỡ mồm nói năm xưa Tiểu Mộc thích Đại Quỳnh Thi, thì mày đã chẳng ra sức cưới người ta về để thể hiện ... Lời sắp ra khỏi miệng thì hắn lại bị Đảng Ái Dân bịt mồm kéo đi mấy bước, đe dọa:" Cậu đừng nói nữa, người ta vốn chưa hạ quyết tâm, cậu nói thêm vài câu, người ta không thiết tha gì cuộc sống nữa."

Nhạc Tử cãi:" Tôi nói gì đâu chứ, hơn nữa nhảy lầu thì liên quan đếch gì tới tình cảm."

" Cậu không hiểu thì đừng xen bừa vào."

" Vậy thì phải làm sao, đứng trơ mắt nhìn hắn nhảy xuống à?"

“ Chờ một chút, đừng nhảy vội .. Sao còn chưa tới chứ.” Đảng Ái Dân lòng như lửa đốt muốn gọi điện thúc giục, nhưng chưa kịp gọi đi thì lại có một nhóm người xông tới, toàn là bác sĩ mặc áo blouse trắng, người dẫn đầu có vẻ là lãnh đạo. Ngay lập tức, vị lãnh đạo này quát to:“ Các đồng chí, đừng làm điều dại dột như vậy! Các anh không thể tự sát như thế! Chúng tôi là bệnh viện thành phố đấy, các anh có biết sẽ gây ra bao nhiêu ảnh hưởng tiêu cực không?”

Một người khác bước tới, hỏi với vẻ mặt nghiêm túc: “ Vấn đề phí thuốc men dễ giải quyết thôi mà, chúng tôi có thể nghiên cứu giảm bớt chi phí cho anh. Anh là ở khoa nào? Khoa ung bướu phải không?”

Người này dường như đã quen với kiểu tình huống như thế, có lẽ ở khoa đó, nhiều người vì bệnh tình nặng mà không có khả năng chi trả viện phí, đành phải tự sát trong bệnh viện. Sau đó, gia đình họ lại kiện bệnh viện, đòi tiền, vừa không phải trả phí lại còn kiếm được một khoản. " Xuống đây trước, chúng ta thương lượng."

" Lùi ra sau đi, đứng đó nguy hiểm lắm."

" Đồng chí ơi, anh thông cảm cho cái khó của chúng tôi đi, anh mà nhảy ở đây, chúng tôi người mất chức, người mất thưởng, tiền lương đã chẳng đủ sống rồi ..."

Một nhóm bác sĩ, mỗi người nói một câu, khóc lóc kể khổ, không chỉ Như Hoa mà ngay cả Nhạc Tử cũng không chịu nổi, hắn lao lên, bốp một phát, đấm thẳng vào mặt người đứng đầu. Lãnh đạo của bệnh viện nhìn thấy Nhạc Tử mặt mày xấu xí, điệu bộ hung bạo, sợ đến mức không dám mở miệng. Những người đi cùng lãnh đạo tuy thấy lãnh đạo bị hành hung nhưng vẫn rất lịch sự, một người trong số họ nhẹ nhàng hỏi: “Anh là người nhà đúng không? Nếu cần, chúng tôi có thể trao đổi với anh, tiền bạc dễ nói, anh xem giờ nhảy một cái bên mất người, bên mất tiền mất chức, không ai được lợi.”

" Con mẹ nó chứ, tôi cũng muốn nhảy lầu rồi ... Cút, chút hết cho tôi, muốn yên tĩnh nhảy lầu cũng không yên." Nhạc Tử rống lên, khí thế hoàn thế hoàn khố ngút trời, đám bác sĩ mặt trắng như bột mì, sợ hãi lùi hết lại:

Lúc này, đội cảnh sát đầu tiên cuối cùng cũng đến, họ nhanh chóng đẩy lùi đám người xem, bắt đầu hỏi thăm tình hình. Một nhóm cảnh sát khác tụ lại bàn bạc nhanh về kế hoạch hành động, phương án tốt nhất trong tình huống này là thuyết phục người nhảy xuống, vì dù có đệm hơi cũng không phải là biện pháp an toàn tuyệt đối, huống hồ đây là một tòa nhà cao hơn hai mươi tầng, cho dù có đệm hơi, thì cũng không chắc chắn 100% sẽ không xảy ra chuyện.
Bạn cần đăng nhập để bình luận