Nội Tuyến

Chương 660: Hoa thơm nở rộ. (1)

Đoàn xe nối đuôi nhau tiến bước, gồm năm chiếc. Xe của Thân Lệnh Thần ở vị trí thứ hai. Lâm Kỳ Chiêu đi cùng thì thầm nhỏ giọng: “Nơi hành quyết được bố trí tại sân tập do Cục tư pháp chỉ định, mới chuẩn bị xong vào tối qua. Xe cứu thương và thiết bị đông lạnh đã có mặt tại hiện trường… Theo nguyện vọng của hắn, Cục quản lý nhà tù chỉ thông báo cho một người duy nhất.”

Không cần nói cũng biết, đó là Dung Anh. “Tiểu Mộc đang ở đâu?” Thân Lệnh Thần lo lắng hỏi, thằng nhóc khiến người ta phải bận tâm này, sau khi trở về từ Lư Châu, lại biến mất một lần nữa:

“Không biết nữa, nhưng tôi nghĩ tám phần là sẽ gặp được hôm nay.” Lâm Kỳ Chiêu trả lời như vậy:

Thân Lệnh Thần nhìn hắn với ánh mắt ngạc nhiên:" Sao cậu biết?"

Lâm Kỳ Chiêu nói: “Cậu ta lo lắng cho Dung Anh, nên chắc chắn sẽ xuất hiện, nút thắt trong lòng hai người họ, e rằng không dễ gì gỡ bỏ được.”

Thân Lệnh Thần thở dài sườn sượt, buồn bã nói: “Có lẽ đúng là như vậy, điều này mới gọi là không phải oan gia không đụng đầu mà.”

Tâm sự của hắn cũng không có lời giải, luôn đi kèm với một cảm giác u uất khó gọi thành tên. Giống như mỗi lần hắn nhìn thấy chiếc xe tù phía trước tiến bước, nhưng lại không thể nói rõ trong lòng mình rốt cuộc đang cảm thấy thế nào. Đón ánh mặt trời chói chang, đoàn xe đặc biệt này tiến gần đến sân tập ở ngoại ô làng Tam Nguyên. Nơi đó cũng được canh gác nghiêm ngặt, không khí trang nghiêm và tiêu điều. Hôm nay, tại đây, một sinh mệnh đầy tội lỗi sẽ đi đến hồi kết…

Ngày hôm nay mặt trời đặc biệt gay gắt, từ lúc mọc lên thỏa sức phả nắng xuống nhân gian, con đường nhựa dưới chân như sắp bị thiêu cháy, quay đầu lại chỉ thấy ánh sáng trắng lóa mắt, đó là tia sáng phản chiếu từ lưỡi lê trên vai lính gác. Dung Anh hoàn toàn không để ý, cô lặng lẽ nhìn về phía con đường đã qua, ánh mắt trống rỗng, thần sắc thẫn thờ. Dòng lũ ký ức, vào khoảnh khắc cô đơn này, đã mở toang cánh cổng của nó. Giống như khi còn nhỏ, cô rụt rè trốn sau bức tường, nhìn đám đông già trẻ nam nữ chạy hối hả đến pháp trường, cảnh sát sắp xử bắn một người. Vào thời điểm đó, đó là một sự kiện lớn, cô nhớ mẹ đã kéo mình trốn vào một góc nhà, cứ thế mà khóc, vừa lau nước mắt hết lần này đến lần khác. Khi đó cô thậm chí không biết người sắp bị bắn là cha mình, còn quá bé để hiểu mẹ mình, giờ đây cô đã hiểu, đó là nỗi bất lực khi phải buông tay. Sau đó trong cái tuổi còn ngô nghê ngây dại ấy, cô luôn đứng chờ ở ngã rẽ, chờ người cha toàn thân nồng nặc mùi khói thuốc, râu ria lởm chởm trở về, như mọi khi sẽ mang theo vài viên kẹo ngọt lịm từ đầu lưỡi đến tận đáy lòng...
Bạn cần đăng nhập để bình luận