Nội Tuyến

Chương 155: Chắp tay mời nhập môn. (3)

Từ trong xe Lexus một chiếc chân dài mặc quần bó màu trắng thò ra, tiếp đó là một đôi sandal cao gót gợi cảm, hai dây sandal vắt chéo quanh mắt cá chân mảnh dẻ, bàn chân trần trắng nõn, móng chân được sơn màu đỏ tươi. Trên người là một chiếc áo khoác ngắn màu trắng có cổ chữ V, từ chỗ mở của áo khoác nhìn vào bên trong là một chiếc áo màu vàng nhạt có cổ trễ, khoe ra mảng da ngực trắng nõn nà lại không thấy được ngực, nhưng theo cùng bước chân xuống xe lại cảm nhận rõ nơi đó nhẹ nhàng rung rinh, thể hiện rõ sự căng tràn sức sống của nữ nhân thành thục. Đó chính là Dương Mộng Lộ, cô gái này xuất hiện còn chưa nói gì, chỉ một nụ cười nhẹ nhàng, bất giác bầu không khí dịu đi đôi phần, hiệu ứng mỹ nữ kiểu này không phải chỉ dựa vào vẻ đẹp là làm được. Cô cầm theo cái cái bọc ném lên cốp chiếc Honda Fit, đó là thứ lục soát được trên người Mộc Lâm Thâm và Ngốc Đản. Đồ Thân Hào không bỏ lỡ cơ hội, chân thành nói:" Huynh đệ, giang hồ có câu, không đánh không quen nhau ... Tiền, đồ đạc, toàn bộ ở trong đó, thứ của cậu vẫn là của cậu, tương lai thứ của tôi cũng có phần của cậu, thế nào?"

Ngốc Đản thuận nước xuống thang, vờ vịt kiểm tra đồ đạc của mình, lòng mừng rỡ, đối phương đưa ra lời mời giữ họ lại, mục tiêu vậy là đạt được rồi, có điều hắn không để lộ ra mặt, vẫn cầm chắc ống sắt, nhổ bãi nước bọt:" Tao không tin mày."

Nói rồi cầm lấy túi đồ, chuẩn bị bỏ đi. Không ngờ Đồ Thân Hào đi tới trước xe của họ, hai tay chống lên nắp capo, lộ lưng ra trước mắt Ngốc Đản:" Huynh đệ, xem ra cậu còn chưa nguôi giận ... Được, muốn đánh thế nào thì tùy cậu, đánh đi, Đồ Thân Hào này nợ cậu bao nhiêu, tôi trả lại gấp bội."

Chiêu này tức thì khiến Ngốc Đản lúng túng, sự hào sảng của Đồ Thân Hào thậm chí khiến hắn có chút thiện cảm. Dương Mộng Lộ càng đi tới, dịu dàng nói:" Trương Cuồng, anh và giáo sư Lư là người cùng chung hoạn nạn, giáo sư Lư và giám đốc Đồ cũng thế, tin tôi đi, anh ấy không có ác ý đâu, chuyện ngày hôm đó thực sự hơi quá tay, chúng tôi xin lỗi cậu."

Hai người đó phối hợp, nói cho Ngốc Đản phải bỏ gậy xuống, nhìn sắc mặt là biết chỉ tỏ vẻ cứng rắn thôi chưa trong nguôi ngoai rồi. Đồ Thân Hào vừa mới cho rằng chuyện êm xuôi, định quay lại nói thêm vài câu ngon ngọt nữa, ai ngờ biến cố xảy ra. Á một tiếng lảo đảo suýt ngã, nổi giận quay đầu, không biết là Tiểu Mộc đã chui ra khỏi xe lúc nào, tung chân lao tới đạp vào lưng hắn, làm hắn loạng choạng. " Mày tóm tóc tao ấn xuống bàn, mày đá đít tao, đừng có mà tỏ ra tử tế, tiền này cũng là do bọn tao vất vả kiếm được, không phải do mày bố thí cho." Mộc Lâm Thâm nhảy lên bợp cái đầu trọc của Ngốc Đản, lửa giận bừng bừng quát:" Anh bị ngu à, hắn lấy tiền của chúng ta lấy lòng chúng ta đấy."

Ngốc Đản bối rối, không biết phải làm sao, định khuyên y, nhưng như thế không đúng lập trường của mình, mà nghe y lại sợ hỏng chuyện. Đồ Thân Hào không ngờ thằng này khó chơi như vậy, lúc này chút nghi ngờ cũng không còn nữa rồi, mấy năm rồi làm gì có ai dám đối xử với hắn như vậy, nhưng không hổ là tên giang hồ lão làng, vẫn cười:" Chưa đủ đã, tiếp đi."

" Tiếp thì tiếp, mày tưởng tao sợ mày đấy à?" Mộc Lâm Thâm xông tới đá:

Dương Mộng Lộ nhanh tay giữ Mộc Lâm Thâm lại, trách:" Sao cậu lại thành thế này, đừng đánh nữa ... Ngốc Đản, đừng nghe cậu ta, chúng tôi chỉ muốn tốt cho các cậu thôi."

" Chị thôi đi, chị với hắn là cùng một bọn, hôm đó lừa chúng tôi, chị chưa bao giờ coi chúng tôi là huynh đệ." Mộc Lâm Thâm giật tay ra:

Dương Mộng Lộ tiếp tục đi tới vòng tay ôm lấy vai y, nhẹ nhàng nói:" Từ hôm nay trở đi, tôi đảm bảo không ai coi các cậu như người người ... Ngoan, đừng quấy nữa, đều là người lớn cả rồi, cậu thông minh như thế sao không hiểu chúng tôi phải làm như vậy cũng là bất đắc dĩ, không phải nhắm vào các cậu ...
Bạn cần đăng nhập để bình luận