Nội Tuyến

Chương 408: Qua cơn hiểm nghèo. (4)

Hai huynh đệ Hồ Lô chạy khắp trường, chạy ra cả ngoài đường hỏi mấy quán nhỏ gần đó cũng không thấy bóng dáng Mộc Lâm Thâm đâu, điện thoại dù là gọi cho Mộc ca hay là cho chị Hồng đều không thấy, trời thì đã đứng bóng, nếu lỡ hỏng việc thì biết làm sao? Chẳng lẽ là hai người đó chui vào bụi cây nào đó chơi dã chiến. Đang như có lửa đốt trong lòng thì đồng đường có một bóng người xuất hiện, vừa nhìn một cái huynh đệ Hồ Lô liền sững sờ, ngây ra mất mấy giây mới vội vàng chạy tới đón. Là Lão Qua, không biết thế nào mà đột nhiên xuất hiện, đây chính là ân nhân đã cứu vớt hai tên cặn bã này, hai người gần như coi ông ta như cha ruột rồi. Một người vội vàng chạy tới đỡ lấy ông ta, người còn lại mừng rỡ hỏi: " Đi đâu vậy Qua ca? Bọn em cứ tưởng anh vào trong đó rồi chứ. Anh xem chân cẳng anh thế này, vào trong đó bị người ta đánh thì làm sao mà ra được?"

Hai cái thằng này vừa thất đức vừa thiếu giáo dục lại có chút ngu ngốc, Lão Qua chỉ cần cau mặt một cái là cả hai đã im thin thít, nhưng vẻ mặt mừng rỡ của họ lại khiến Lão Qua cũng cảm khái vô cùng. Ông ta quay người bước đi, hai gã lẽo đẽo theo sau, Lão Qua vừa đi khập khiễng vừa suy nghĩ hồi lâu mới hỏi: "Đại Hồ Lô, bao lâu rồi chưa về nhà?"

" Em cũng không nhớ nữa." Đại Hồ Lô thành thật đáp:

" Lão Nhị, cậu thì sao?"

" Em ngay cả nhà ở đâu còn không nhớ nữa là." Nhị Hồ Lô càng dứt khoát hơn:

Lão Què buông một tiếng đến não nề. Hai gã này chắc hẳn là sản phẩm không mong muốn từ những cuộc vui chơi trác táng của cha mẹ chúng, sinh ra mà không ai nuôi dưỡng. Ngay cả ông ta cũng không hiểu nổi, làm thế nào mà từ những đứa trẻ lang thang đầu đường xó chợ lại có thể sống sung túc, béo tốt đến như ngày hôm nay. Ông ta đột nhiên dừng lại, lấy từ trong người ra một xấp tiền đã chuẩn bị sẵn, đưa cho hai gã. " Úi ca, Qua ca, đi cướp ngân hàng mà không gọi bọn em theo với." Đại Hồ Lô kinh ngạc kêu lên:

" Chắc không phải cướp ngân hàng, thế này là cướp xe chở tiền rồi." Nhị Hồ Lô hớn hơ chưa gì đã liếm nước bọt đếm tiền:

" Hai đứa nghe đây." Lão Qua vừa nghiêm mặt một cái là hai gã đã ngoan ngoãn nghe theo, chỉ nghe ông ta sắp xếp: " Nghe lời tôi, cầm tiền rồi giải tán đi… Dạo này sóng gió phong ba nhiều lắm, tôi không lo được cho các cậu đâu, biết đâu lại có đứa phải vào trong đấy."

" Hả, giải tán sao?" Đại Hồ Lô ngỡ ngàng, mọi chuyện đang tốt đẹp mà:

" Bọn em còn có Mộc ca nữa, không sao đâu, mọi chuyện tốt lắm." Nhị Hồ Lô không chịu, bình thường thôi, trong tình huống này ai mà chịu:

Lão Qua mặt mày sa sầm, thẳng thừng nói: " Không cần đợi nữa, tạm thời cậu ta sẽ không về được … Đại Hồ Lô, Nhị Hồ Lô, hai đứa mày nghe cho rõ đây, trước khi trời tối hôm nay, cút khỏi Thượng Hải hết cho tao, muốn đi đâu thì đi, chuyện cũ xóa hết, sau này có chuyện gì thì tự mà gánh lấy… Tao già rồi, cũng nên tìm chỗ mà nghỉ ngơi thôi."

Kệ hai người kia đứng đần mặt ra, Lão Qua không nói gì thêm, ném chìa khóa xe thuê của Tiểu Mộc cho bọn họ bảo đi trả, rồi khập khiễng bước lên một chiếc taxi. Hai gã kia muốn nói lại không dám nói, muốn hỏi cũng không dám hỏi, mãi đến khi xe lăn bánh, Nhị Hồ Lô mới xúc động kêu lên: " Qua ca, vậy anh bảo trọng nhé!"

" Qua ca, có chuyện gì anh nói với chúng tôi, chúng tôi gánh cho anh." Đại Hồ Lô cũng hét thật to:

Chỉ đáng tiếc xe đã đi, người đã khuất, không có tiếng hồ âm nữa. " Làm sao thế nhỉ?"

" Làm sao tao biết là sao cơ chứ?"

" Làm sao bây giờ?"

" Hay là gải tán đi, nói không chừng Mộc ca bị tóm rồi."

" Thế thì không được, đại ca không còn thì chúng ta tự mình tiến cử một người mới ... Ài, chuyện làm ăn tốt như thế cơ mà, dọa vài câu là có tiền."

" Vậy tôi làm đại ca."

" Tao nhổ vào, mày mà xứng à?"

" Nhổ vào mặt anh ấy, anh mà xứng à?"

Hai người đang bàn bạc thì xông vào đánh nhau giống bao lần, anh xô tôi.
Bạn cần đăng nhập để bình luận