Nội Tuyến

Chương 136: Dấu hiệu trước hỗn loạn. (4)

Ngốc Đản tức lắm, hai tay đồng loạt vỗ bàn đánh sầm, nghiến răng rít lên:" Mẹ cái thằng nhãi ranh nà, mày có tin tao đánh mày thật không ... Mày liệu cái thần hồn, đám người đó nếu dám giả xe cảnh sát, đóng giả cảnh sát thì còn việc gì không dám làm? Đằng sau lưng chúng còn bao nhiêu tội ác có phải đoán không? Tao từng tiếp xúc với bọn buôn ma túy rồi, chúng cũng không phòng hờ chặt chẽ thế này, cả tao chúng cũng không tin ... Loại người này mà để tồn tại trong xã hội, người dân bình thường còn sống yên được à? Không tóm được bọn chúng, cả mày cũng coi chừng đó."

Có lẽ đây mới là bản sắc của Ngốc Đản, tất cả nhẫn nhịn là để tới lúc có thể báo đáp gấp mười lần, gấp trăm lần. Mộc Lâm Thâm nhìn hắn một lúc, mở miệng ra lại nói chuyện chẳng liên quan gì:" Thực ra anh tức gận không phải chỉ vì kẻ xấu, mà còn giận cả người của mình, giận cái thể chế anh đang phục vụ, cái nghề anh đang theo ... Giờ tôi hiểu anh rồi, anh là người theo chủ nghĩa lý tưởng, là người lý tưởng hóa, giống bọn cuồng tín bị đa cấp tẩy não, anh là loại cảnh sát cực đoan."

" Thì sao nào, chẳng lẽ sống phải ăn chơi phè phỡn vô trách nhiệm như mày mới là người bình thường à?" Ngốc Đản càng thêm hùng hổ, chắc bị nói trúng rồi:

" Tôi cũng không bình thường, nhưng người quá lý tưởng hóa càng không bình thường, dù sống ở đâu, làm nghề gì thì cũng sẽ bị hiện thực thương tổn." Mộc Lâm Thâm ngửa cổ uống hết cốc bia rồi thở dài:

Ngốc Đản quen nhìn thằng nhãi này cười nói vô tâm, trêu ghẹo Dương mỹ nhân, đột nhiên nghe y thốt ra một câu cảm thán chẳng phù hợp với tuổi tác như thế, không khỏi có chút hoài nghi, có phải là đang chơi chiến thuật tâm lý, lừa người khác chơi, căn bản không coi vào đâu hay không? " Thực ra anh cũng không hoàn toàn tin tưởng tôi chứ gì, cũng không trông cậy vào tôi, vì nhiệm vụ, cho dù tôi bị đánh đạp tàn nhẫn, xảy ra cơ sự gì, anh cũng sẽ mặc kệ, với anh nhiệm vụ là trên hết đúng không?" Mộc Lâm Thâm bất giác sờ cái lưng vẫn còn ê ẩm, đoán chừng phải mất cả tuần mới khôi phục được, trước tiên y thấy phải làm rõ tình cảnh của bản thân đã:

Ngốc Đản nhìn Tiểu Mộc ngồi không thẳng nổi, mất hết phong độ thường ngày, thở dài đáp ngắn gọn:" Đúng."

Mộc Lâm Thâm câm nín rồi, mẹ nó, chẳng trách được người ta dùng làm nằm vùng, cái loại này ai làm đồng đội thì xui tới tám đời. " Trên đời này luôn có những thứ khiến chúng ta nguyện hi sinh hết thảy để bảo vệ ... Không chỉ tôi là người theo chủ nghĩa lý tưởng, thực ra cậu cũng có đấy. Ví như tình thân, gia đình, càng là những người bị coi là cứng đầu khó bảo, thì càng chứng tỏ trong lòng người đó có những thứ được cực kỳ coi trọng." Ngốc Đản chỉ mặt Mộc Lâm Thâm:" Anh mày đây không học những thứ bàng môn tà đạo như mày, nhưng anh mày lăn lộn ngoài cuộc đời đủ rồi đấy nhãi con. Cứ khua môi múa mép đi, như lúc mày bị chúng nó đánh đấy, cái mồm mày giúp ích được nhiều lắm, tao nghe thấy mày hát rất hay."

Thế là xong rồi, Mộc Lâm Thâm cũng trợn trừng mắt lên đối chọi. Hai người không nói gì thêm nữa, có điều trút hết tức giận vào thức ăn, ăn như gió cuồn mây tàn. Ngốc Đản ăn xong chẳng thèm nhìn Tiểu Mộc, phất tay gọi:" Thanh toán."

Một bữa này ăn mất hơn 200 đồng, thêm vào mua quần áo và thuốc, trên người bọn họ không còn bao nhiêu tiền nữa.
Bạn cần đăng nhập để bình luận