Nội Tuyến

Chương 545: Truy đuổi tới cùng. (18)

Không, không phải tiếng súng trong ký ức của Nhung Vũ, mà là tiếng súng ngay lúc này, một đội đặc cảnh xông lên sân thượng, người dẫn đầu bắn chỉ thiên để cảnh cáo. Nhưng khi nhìn rõ nghi phạm đang đứng trên mép tòa nhà, hắn lập tức ra hiệu dừng lại, và thông qua bộ đàm báo cáo lên trên: “ Tổ một báo cáo, nghi phạm đang đứng trên mép tòa nhà.”

Báo cáo này chắc chắn lên bên trên khó giải quyết, chỉ huy ra lệnh một cách vô vọng: “Hãy thuyết phục hắn xuống.”

Con mẹ nó chứ, không chịu đầu hàng còn dễ khuyên, chứ không muốn sống thì khuyên cái mẹ gì được, người dẫn đầu vừa nghe lệnh qua tai nghe thì ném súng qua cho đồng đội, chuyện này có chuyên gia nhưng giờ không kịp nữa, đành không trâu bắt cho cày thôi. Hắn giơ cao hai tay biểu thị không có ác ý, lớn tiếng hô:" Nhung Vũ, đừng làm chuyện ngu ngốc, anh vẫn còn trẻ, có thể cứu được."

" Ha ha ha." Nhung Vũ ngửa đầu cười to, hắn quay đầu lại nói:" Anh biết tên tôi, nhưng lại không biết tôi là ai."

" Bất kể anh là ai, cứ xuống đây hẵng rồi hãy nói, có lẽ tội anh chưa tới mức chết, cần gì phải nghĩ quẩn như thế, hãy nghĩ tới cha mẹ anh, anh muốn cha mẹ anh tóc bạc tiễn người tóc xanh sao?" Người dẫn đội an ủi:

Trời đất, tới lượt Lâm Kỳ Chiêu chửi thầm trong lòng, khuyên thế này quá bằng xúi người ta, hắn vội vàng cầm bộ đàm nhắc:" Đừng nhắc tới cha mẹ hắn, cha hắn là phạm nhân bị tử hình."

Không kịp nữa rồi, gương mặt Nhung Vũ trở nên nghiêm túc, hỏi viên cảnh sát dẫn đội đó:" Chẳng lẽ không ai nói cho anh biết, chính cảnh sát các anh cầm loa kêu gọi cha tôi đầu hàng, ông ấy giơ tay qua đầu đi ra, sau đó bị tử hình à? Ông ấy đâu có giết người, ông ấy chỉ nghèo quá làm bừa thôi."

Có đặc cảnh chạy tới thì thầm vào tai người dẫn đội nói vài câu, hắn tức thì líu cả lưỡi, xả họng hét lên:" Vậy thì anh càng không thể làm thế, không phải anh còn có một người em gái à? Nếu như anh làm bậy, cô ấy sau phải làm thế nào?"

Tim Nhung Vũ nhói lên, Anh Tử phải làm thế nào, có một người anh trai ngồi tù, sẽ là vướng bận cả đời của nó, làm khổ nó cả đời, hắn rống lên:" Câm mồm, đám người ngu xuẩn nghe tôi nói đây."

Người dẫn đội thấy hắn kích động, vội vàng giơ tay lùi lại:" Vậy anh xuống rồi hẵng nói."

" Điều tôi muốn nói là ..." Nhung Vũ gồng hết sức, hét lên đến khản cả giọng: “ Các người muốn tôi nhận tội, muốn tôi quỳ xuống van xin sự thương hại, tất cả chỉ là ảo tưởng ... Tôi chính là tên trộm cướp khét tiếng, tôi chính là kẻ tội ác tày trời. Các người có biết đồng bọn của tôi là ai không? Là cảnh sát, ha ha ha, chính các người, những kẻ tự xưng là vệ sĩ của nhân dân, là công chức phục vụ nhân dân ... Ha ha ha... Tiền bẩn mà họ lấy từ tôi đều là từ đồ ăn cắp được đấy ... Ha ha... Nói cho tôi biết, có buồn cười không?"

Mặt hắn đầm đìa nước mưa, tiếng cười điên cuồng không ngừng, sắc mặt lúc thì tái nhợt, lúc lại ửng hồng, khi thì giận dữ tột độ, khi lại vui mừng khôn xiết. Đám cảnh sát bao vây đứng chết trân tại chỗ, không dám nhúc nhích. "Ha ha ha, thật buồn cười, trộm của một người là trộm, trộm của trăm người là đạo tặc, nhưng trộm của ngàn ngàn vạn vạn người lại có thể đường hoàng gọi là chế độ ..." Nhung Vũ quay đầu lại, lau nước mưa trên mặt, ngửa mặt lên trời hét lớn: "Số phận của tôi do tôi quyết, không phải do trời, ai có thể ngăn cản tôi chứ, ha ha ha ."

Hỏng … người dẫn đội cảm thấy không ổn rồi, trạng thái của đối phương thế này muốn khuyên cũng không được, không kịp suy nghĩ thêm, hắn dồn hết sức, lao đi như điên. Nhung Vũ quay đầu lại mỉm cười, rồi buông bỏ hoàn toàn trọng tâm của mình, dùng lực nhảy mạnh lên, trông như thể đang bay vậy.
Bạn cần đăng nhập để bình luận