Nội Tuyến

Chương 182: Khi phá kén trùng sinh. (1)

Mộc Lâm Thâm và Giả Phương Phi vào trong thang máy, không ai nói với ai một lời nào, khác hẳn với tình cảnh lúc vừa mới tới. Ting, thang máy mở ra, tổng giám đốc Lâm uy phong ngời ngời xuất hiện, Hà Ngọc Quý đã đợi sẵn bên ngoài, vỗ tay lớn tiếng giới thiệu:" Đây chính là tổng giám đốc khu vực tây bắc của Thương vụ Vĩ Hằng chúng ta, cũng là nhân vật truyền kỳ mà mọi người đã nghe tên suốt dọc đường ... Mọi người cùng hoan nghênh tổng giám đốc Lâm ..."

Bên ngoài là đội ngũ do Mã Bộ Phương dẫn dắt, trên hai mươi người, xếp thành hai hàng phân chia nam nữ, đồng loạt khom người chào tổng giám đốc, ánh mắt hâm mộ sùng bái. Mộc Lâm Thâm lạnh lùng đi ngang qua đội ngũ này vào phòng tiếp khách, trái cây, đồ uống, hoa tươi đã bày biện xong, chỉ còn đợi bắt đầu tọa đàm. Đợi người đi vào, Giả Phương Phi kéo tay Hà Ngọc Quý đứng lại, cô đôi chút do dự, nói nhỏ:" Chú, tâm tình của anh ta không ổn, sợ là không đối phó với chuyện lớn được."

Hà Ngọc Quý nghe vậy thì giật mình, rít lên giữa hai hàm răng:" Đến lúc này rồi còn để xảy ra chuyện như vậy à, không phải cháu ngủ với cậu ta mấy ngày rồi sao, để đến lúc khẩn cấp mới nhận ra? Trước đó cháu làm cái gì vậy hả?"

" Chú giỏi thì chú ngủ với anh ta đi, chính cháu cũng vừa mới phát hiện ra vấn đề." Giả Phương Phi ấm ức vô cùng, đáng lẽ lúc này Mộc Lâm Thâm phải tự tin bừng bừng, phấn khích như uống thuốc kích thích mới đúng, mặc dù không thấy y căng thẳng nữa, nhưng bộ dạng lầm lì đó cũng không phù hợp, e là chỉ chuyển từ trạng thái cực đoan này sang cực đoan khác:

Hà Ngọc Quý ngăn lại:" Thôi được, bây giờ không nói thêm gì nữa, tốt hay xấu thì cũng chỉ có thể trông vào cậu ta thôi, làm gì cũng không kịp nữa rồi ... Cháu chuẩn bị đi, nếu cậu ta không ứng phó được thì vào lấp liếm, sau đó đưa người đi ăn cơm ..."

Hai người ghé tai thì thầm bàn bạc chốc lát rồi đi vào phòng tiếp khác, thư ký Giả hôm nay đảm nhận vai trò phục vụ tươi cười rót nước cho khách hàng, thi thoảng lại liếc nhìn Mộc Lâm Thâm, càng nhìn càng giận, tên đó khí thế được mấy giây, giờ xìu xuống như xuất ra rồi vậy, chẳng có tí tinh thần nào. Hà Ngọc Quý khẽ ho một tiếng, Mã Bộ Phương biết ý, lập tức bước ra, giọng điệu rất hồ hởi:" Xin giới thiệu cho mọi người, đây tổng giám đốc Lâm của chúng tôi, Lâm Mộc Sinh, là giám đốc địa khu tây bắc của đầu tư thương vụ Vĩ Hằng. Tiếp theo đây xin mời tổng giám đốc Lâm phát biểu mấy câu, mọi người có vấn đề gì cứ trực tiếp hỏi anh ấy, trong lĩnh vực đầu tư, anh ấy chính là chuyên gia."

Tiếng vỗ tay vừa thưa thớt lại ngắn ngủi, chẳng có tí nhiệt tình nào, có lẽ là gương mặt quá non nớt của Mộc Lâm Thâm khiến nhà đầu tư hoài nghi. Dù sao bây giờ cái gọi là thần thoại làm giàu bị lạm dụng quá nhiều, chẳng những thế còn lẫn lộn thật giả, khó mà phân biệt được. Mộc Lâm Thâm từ khi bước vào phòng khách còn chưa nói một lời, song đã nhìn qua số khách hàng mấy lượt rồi. Bảy nữ, mười lăm nam, người trẻ nhất chỉ hai mấy tuổi, còn người già nhất thì trên năm mươi, trong đó không có lấy nổi một cô gái xinh đẹp, tối đa chỉ có vài người trông tàm tạm, cho nên hứng thú giảm mạnh. Đó là nguyên nhân mà Giả Phượng Phi mới thấy y chẳng có tí tinh thần nào. Những người tới đây ngày hôm nay đều có một điểm chung, đó là đều bị bị đám giám đốc lớn gạ gẫm tới ngứa ngáy toàn thân. Hôm nay chính là ngày cho bọn họ chứng kiến thực lực của công ty, để bọn họ hạ quyết tâm, để bọn họ vét hết túi ra.
Bạn cần đăng nhập để bình luận