Nội Tuyến

Chương 119: Một bước cũng không rời. (4)

Đại Đầu mắt nhìn những tờ tiền đỏ rừng rực, mắt lồi cả ra, còn Đại Chủy thì mắt chưa bao giờ rời những chỗ lồi ra trên hân thể của Dương mỹ nữ, e rằng hắn cũng thuộc cái loại nếu mà ôm một cái là sẵn sàng móc ví. Không khí trong hội trường nhiệt liệt tới mức người đứng ngoài cửa cũng bị cảm nhiễm, Đại Đầu liếm cánh môi khô khốc nhỏ giọng hỏi Ngốc Đản:" Anh Ngốc, anh nói xem chuyện này rốt cuộc có kiếm tiền được không?"

" Tao thấy được đấy, mày thì sao?" Ngốc Đản mặt lạnh tanh nhưng tim thì đập mạnh:

" Tôi cũng thấy có thể, chỉ cần lôi kéo được ba bốn người, sau đó người phía dưới lôi kéo ba bốn người nữa, vậy là kiếm được tiền rồi, hình như đâu khó." Đại Đầu lẩm bẩm, giống như mơ ngủ:

Tên này cũng sắp bị tẩy não rồi, Ngốc Đản thầm kinh sợ, rõ ràng tên Đại Đầu này biết đây là trò lừa đảo, nhưng tiếp xúc quá nhiều làm người ta không khỏi dao động:" Đại Đầu, hay là mày cũng mua một ít sản phẩm đi, nếu như phát triển được tuyến dưới thì kiếm là cái chắc."

" Chưa tới lúc, giám đốc Trương nói, đi hết một vòng này sẽ để tôi và Đại Chủy dẫn dắt một đội ngũ." Đại Đầu bất ngờ tiết lộ:

Ngốc Đản ngớ người, hắn chưa từng nghe thấy chuyện này, mơ hồ nắm được điều gì đó, giống như việc truyền kinh nghiệm trong lực lượng cảnh sát, chỉ cần có mấy cốt cán, đi tới đâu cũng có thể mở rộng lực lượng. Mắt hắn nhìn về phía giám đốc A phụ trách nơi này, lại có thêm tên " Đổng Trác", người này tay chân ngắn ngủn, mặt mày phì nộn, đang thu tiền tới toát mồ hôi. Khó, trong lòng Ngốc Đản than thở, đám người này kỷ luật còn nghiêm hơn cả cảnh sát, trừ giám đốc lớn ra, những người khác ngay cả tư cách mang di động cũng không có. Bọn họ đã đi mười ngày rồi, đã gặp mấy vị giám đốc lớn, nhưng chỉ là gặp thôi, ở trong hoàn cảnh khép kín này, thiết bị thông tin không dùng được, bọn họ đã bị tách rời khỏi xã hội hiện đại. Phiền lòng nhìn về phía hiện trường, Ngốc Đản thầm mắng đám người này đúng là biết chọn chỗ, cái viện dưỡng lão nát này, ngay cả camera cũng chẳng khó, đi ra ngoài là con đường cũ, không hi vọng từ camera giám sát giao thông tìm thấy tên giám đốc lớn chỉ xuất hiện để thu tiền kia. Còn lại chỉ là đám thành viên khát vọng phát tài, tự nguyện bị người ta lừa mất từng chút từng chút một. Đúng hai tiếng sau, 12 giờ 30 phút, chuẩn bị giải tán, đám thành viên có tính kỷ luật rất cao, năm ba người thành một tổ, hoặc mười người một đội, lặng lẽ rời đi dưới sự chỉ huy của các giám đốc nhỏ, đoán chừng là về các tụ điểm. Lúc tan cuộc, Ngốc Đản và Đại Đầu, Đại Chủy cũng đã chuẩn bị xong xuôi đứng đợi ở cửa. Thời gian qua quan hệ giữa thầy Lâm và giảng viên Dương phát triển hỏa tốc, tay trong tay, vai kề vai đi xuống, không ai không nói họ là đôi tiên đồng ngọc nữ, xứng đôi vừa lứa, bước đi trong ánh mắt ngưỡng mộ của vô số người. Đến cả Đại Đầu, Đại Chủy dù ghen tỵ phát cuồng cũng phải thừa nhận, Dương mỹ nữ đi bên Thầy Lâm, làm người ta trông thoải mái hơn đi cùng Lão Lư nhiều. Vẫn quy củ cũ, bọn họ không ở lại, lên xe đi ngay, rời khỏi huyện thành, khi đi qua nơi có camera giám sát giao thông, hạ tấm che nắng xuống. Khi rời khỏi đương địa còn có một công đoạn cuối cùng nữa, giám đốc A " Đổng Trác" lái xe đuổi tới, đem chi phí ba lần diễn giảng gói trong túi, ngay cả xe cũng không xuống, hai xe đi song song, cách cửa sổ xe đưa tới, sau đó liền đường ai nấy đi, nhanh gọn. Tiền của lái xe, vệ sĩ đều kết toán theo ngày, lần nào tham dự hoạt động cũng có, Dương Mộng Lộ phát tiển cho bọn họ, sau đó dựa theo giao ước, đưa xấp tiền dày cộp cho Mộc Lâm Thâm. Mộc Lâm Thâm nhận lấy cho vào túi, số tiền kiếm được mấy ngày qua đã tới hàng vạn rồi, lúc vui vẻ còn ném cho Đại Đầu, Đại Chủy vài tờ, nể mặt tiền, hai người anh em này đã không còn để bụng chuyện y hại bọn họ ăn đòn rồi.
Bạn cần đăng nhập để bình luận