Nội Tuyến

Chương 146: Cách phá cục tàn nhẫn. (2)

" Chậc, người nào phái anh đi làm nằm vùng đúng là ngu xuẩn, sao lại phái người khô khan cứng nhắc như anh đi, đáng lẽ phải phái một cảnh sát bẩn tới mới đúng." Mộc Lâm Thâm bắt đầu có chút bực mình rồi, tên này có thừa nguyên tắc, thiếu linh hoạt, có thể tránh được sai lầm nhưng nếu thế chỉ đối phó được với bọn tép riu, đầu óc ngu xi thôi, chơi với đám người toàn cao thủ tâm lý chiến này thì hắn không đủ tầm:" Anh làm tôi nhớ ra, khi ở Trường An bọn chúng bắt đầu dùng anh, không có nghĩa là chúng tin anh, mà là dùng nhưng có thể vứt bỏ bất kỳ lúc nào, đó là hành vi bình thường của đám tội phạm. Giả như bây giờ chúng ta vị vứt bỏ, đối với bọn chúng mà nói, chẳng những không tổn thất gì, ít nhất tôi còn làm không công cho bọn chúng, mang về cho chúng không ít tiền, đúng chứ?"

Ngốc Đản gật đầu, cái đó khỏi phải nói rồi, toàn bộ tiền trả cho Tiểu Mộc đã lấy về, chúng đang nắm thế chủ động tuyệt đối, nếu muốn dùng họ, họ phải ngoan ngoãn chúng mới trả tiền. Nếu không muốn dùng thì khỏi phải nói, cút xéo, chúng mất gì đâu. " Cậu là thằng khốn kiếp, sao hôm nay mới nhắc tôi?" Ngốc Đản đập bàn trách, nếu sớm biết có nhiều vấn đề như vậy thì bọn họ không rơi vào tình cảnh này:

" Tôi có trách nhiệm phải nhắc anh à, anh vì nhiệm vụ trơ mắt nhìn tôi ăn đòn không bảo vệ, trơ mắt nhìn tôi bị Lão Lư bắt đi không can thiệp, Thế thì vấn đề của các anh, tôi không can thiệp là hòa chứ?" Mộc Lâm Thâm chỉ ra:" Tôi đã làm rất tốt nhiệm vụ của mình, đã gửi rất nhiều tin về nhà, giờ còn muốn tôi giải quyết luôn vấn đề hộ các anh sao?"

Ngốc Đản á khẩu không cách nào phản bác được, thằng nhóc đó không phải cảnh sát, không thể nào yêu cầu y đặt nhiệm vụ lên hàng đầu được:" Vậy sao bây giờ cậu mới nói ra? Rõ ràng cậu nhìn vấn đề của tôi từ rất lâu rồi."

Mộc Lâm Thâm nhởn nhơ nói:" À nói sớm quá khi chưa có vấn đề phát sinh thì sao được anh cảm kích, với lại cách làm việc của các anh thì tôi lạ gì, hết nghiên cứu, thảo luận, sau đó mới an bài, rồi làm gì cũng kiêng dè đủ thứ, chẳng thà để các anh bị đẩy vào đường cùng rồi, có phải nhanh hơn không?"

" Nếu vì điều này mà hỏng việc, tôi bóp chết cậu." Ngốc Đản nghiến răng nghiến lợi, thằng nhãi ranh này làm tất cả vì vui thôi, căn bản không để ý tới hậu quả:

" Đừng bóp chết tôi, có bản lĩnh thì anh đi bóp chết bọn tội phạm ấy." Mộc Lâm Thâm mỉa mai:

" Được rồi, cậu nói đi, muốn gây án gì?" Ngốc Đản giờ mới hiểu, thằng nhãi này mới thực sự là loại to gan lớn mật:

" Đừng hiểu lầm, chuyện gây án do anh làm, tôi chỉ là người lên kế hoạch. " Về mặt tâm lý học mà nói, phạm tội mang lại cảm giác thỏa mãn rất lớn, rất nhiều tên tội phạm gây tội ác chỉ với động cơ là trải nghiệm sự sảng khoái, cảm giác thành tựu này. Mộc Lâm Thâm muốn thử cảm giác phạm tội lâu lắm rồi, giờ được phạm tội đàng hoàng thế này lại không phải chịu trách nhiệm, tội gì mà không làm, đó mới đích thực khiến y làm nội tuyến, có thể phạm tội mà không phải gánh trách nhiệm, hứng thú nhìn Ngốc Đản như chuột thí nghiệm trong lồng:" Tôi nói này Ngốc Đản, hai chúng ta đi với nhau mấy ngày liền rồi, theo lý thường mà nói thì anh phải phạm tội theo sự chỉ huy của tôi mới là hợp lý, thế nên lần này không thể dùng thủ đoạn trí tuệ thấp của anh được, tôi dạy anh chơi trò trí tuệ cao, đảm bảo trước khi trời tối, túi chúng ta đầy chặt ..."

Ngốc Đản nhìn vẻ mặt hớn hở không cách nào che giấu được của Mộc Lâm Thâm hít hơi như ê răng, thằng nhãi ranh đúng là thứ nghiên cứu tâm lý học biến thái, nói tới phạm tội một cái là bản thân đã hưng phấn rồi, hắn bắt đầu hoài nghi mục đích của Mộc Lâm Thâm, căn bản không phải là phá án, mà là phạm tội. Thỏa thuận đã đạt được, Mộc Lâm Thâm cũng tăng tốc ăn thật nhanh, y có chút nóng lòng thực thi kế hoạch ấp ủ đã lâu. Bốp! Một chiếc di động bị ném xuống đất, lực ném rất mạnh, làm nó vỡ tan thành, người đi đường vội vàng tránh xa, cái tên ném di động to như con đại tinh tinh cảm thấy chưa đã, lại còn dẫm mạnh thêm vài cái lên đống linh kiện trút giận. Trong chiếc xe đỗ ở cách đó khá xa, người ngồi ở ghế phụ lái giật mình, vội vàng kéo tay lái xe, tín hiệu trên thiết bị định vị mini biến mất rồi. Lái xe lập tức nổ máy, chiếc xe từ từ rời khỏi vị trí ẩn nấp, đi tới quán cơm mà hai người Mộc Lâm Thâm và Ngốc Đản vừa mới ăn, không cần phải tìm kiếm, một chiếc di động di động bị đập vỡ tan nát trên vỉa hè, nhìn mảnh vụn còn sót lại thì đúng là cái di động kia rồi. " Đại ca, hai thằng kia phá cái di động, bỏ đi rồi, bọn em không thể theo dõi được nữa." Một người vội vàng báo cáo:

Mệnh lệnh ngay lập tức được đưa tới, tên ở ghế phụ lái bỏ thiết bị định vị xuống, theo chỉ thị của tổ chức, bắt đầu đi bộ bám theo. Hắn phải chạy hộc tốc mấy trăm mét mới nhìn thấy hai người kia, bọn họ tay đút túi quần, thong dong vừa đi vừa trò chuyện, cứ như không có chuyện gì xảy ra. Thật ra là có.
Bạn cần đăng nhập để bình luận