Nội Tuyến

Chương 747: Lệ tuôn hai hàng. (1)

Đảng Ái Dân dìu Mộc Lâm Thâm đứng dậy, Mộc Lâm Thâm cố gắng đứng thẳng nhưng lại loạng choạng ngã dúi dụi, có thể thấy y bị thương không nhẹ, phần lớn là những vết đánh đập. Đảng Ái Dân nghiến răng ken két nói: "Còn một tên nữa, lôi hắn ra đây, chết sống mặc kệ!"

Lúc này, trận chiến đã gần đến hồi kết, những kẻ ẩn nấp trong thùng chứa chất lỏng ôm đầu bước ra, những tên núp dưới gầm xe run rẩy bò ra ngoài. Dọc theo thân xe, một hàng người ngồi xổm, xếp thành hàng. Lực lượng đặc cảnh toàn thân trang bị vũ khí đang lùng sục khắp xưởng rộng hàng trăm mét vuông để bắt giữ tên còn lại vẫn đang lẫn trốn. Ở cửa, một tên nằm đó đã bị tiêu diệt, Mộc Lâm Thâm nhận ra chính là Yêu Tử, bên cạnh tay hắn vẫn còn một thỏi vàng chưa kịp nhét vào túi. Tạch ... Tạch ... vài tiếng súng tiểu liên điểm xạ nữa vang lên, cắt ngang suy nghĩ của Mộc Lâm Thâm, y quay đầu lại, Đảng Ái Dân đỡ y nói: "Hôm nay có đến mấy trăm cảnh sát đến đây, dù hắn có mọc cánh cũng không thoát được đâu... Tất cả đã cùng hành động, An Dương, Đài Châu, còn có Tam Thủy nữa."

“Vậy thì chúc mừng anh rồi, Ngốc Đản, sắp được thăng chức và tăng lương rồi đấy.” Mộc Lâm Thâm nói với giọng điệu nhạt nhẽo, trong lời nói dường như ẩn chứa sự mỉa mai:

“Ha ha, cậu cũng biết mà, tôi là một người theo chủ nghĩa lý tưởng, nên chẳng có khái niệm gì về vị trí hay thu nhập đâu.” Đảng Ái Dân ngượng ngùng đáp:

“Nói mà không thật lòng, mẹ nó, tôi đã chuẩn bị xong xuôi rồi, vậy mà anh lại lôi tôi về thế này ... Còn nữa, tôi đã báo cho các anh, chỗ này đáng lẽ có thể đột kích từ sớm, vậy mà mấy người cứ để tôi chịu đựng suốt thời gian qua.” Mộc Lâm Thâm tức giận nói, bước đi khập khiễng:

Đảng Ái Dân thở dài nặng nề, không nói gì, tổ chuyên án vì cân nhắc đại cục, chắc chắn phải dồn hết công sức vào một trận cuối cùng này, chỉ khổ cho nội tuyến. Hắn không có cách nào bao biện, vỗ nhẹ lên vai Mộc Lâm Thâm an ủi: “Không phải là không sao rồi sao… Nếu bực thì cứ mắng tôi đi.”

" Chửi anh thì được cái chó gì chứ, tôi sớm biết kết quả thế này, các người vốn không coi người như tôi là người mình .. Mẹ nó."

" Thì cậu vẫn khỏe mạnh đấy thôi ... Sau này cậu là anh hùng rồi, tôi vì cậu mà cảm thấy vinh dự."

Mộc Lâm Thâm lườm một cái, hậm hực giơ ngón giữa về phía với tên Ngốc Đản mặt dày đó: “Đồ chó chết!”

Đảng Ái Dân cười hì hì hết sức vô tâm. Tạch tạch tạch ... Một loạt đạn điểm xạ lại vang lên, xen lẫn tiếng quát tháo "Không được động!".
Bạn cần đăng nhập để bình luận