Nội Tuyến

Chương 364: Tiểu Mộc tên là gì? (2)

" Chúng tôi cũng không biết vì sao ông ta bị què, có vẻ là cũng khá lâu." Hứa Phi lắc đầu:

" Ài, dù sao, chuyện này cũng không có gì bất ngờ, đi lên con đường không lối về đó, còn mạng đã coi như may mắn rồi." Đàm Trí Văn liên tục lắc đầu, nhắc tới đám người này, vị cảnh sát già không căm ghét, mà có phần thương hại nhiều hơn, thời ấy à, không phạm tội thì chết đói, chỉ là một số người đi quá xa, không quay đầu được:

" Chú Đàm, chú còn nhớ trong băng nhóm nhỏ của bọn họ năm đó còn ai không?" Thân Lệnh Thần lại hỏi, đây mới là điều hắn thực sự muốn biết, băng nhóm này có vẻ đều xuất thân từ Hải Cương, vậy thì những tên chưa xuất hiện rất có thể trong số này:

Câu hỏi này khiến Đàm Trí Văn chìm vào hồi ức, người già thích nói chuyện cũ, ông suy nghĩ một lúc lâu rồi nói: “ Cũng không ít đâu, hồi đó các gia đình sống trong một khu tập thể rất đoàn kết, có đến mấy chục, cả trăm đứa trẻ cơ mà, có vài đứa làm đầu lĩnh, giữa chúng cũng có mấy nhóm nhỏ … Những đứa nổi tiếng thì có Hà Thật, Mã Ngọc Binh, Mao Thế Bình, Phan Song Long, Cát Thiên Huy, Vương Thiên Húc… À đúng rồi, Cát Thiên Huy bị xử bắn rồi, những người còn lại thì có vài người sống khá tốt, có không ít người làm ông chủ phát tài.”

Thân Lệnh Thần ghi âm lại, Đàm Trí Văn là người trong nghề, nhìn thế thì có chút nghi ngờ:" Bọn chúng phạm vào đại án à?"

" Có mấy vụ trộm liên quan tới bọn họ, chắc là chú chẳng thấy bất ngờ gì nhỉ?"

" Ha ha, đung là cũng không có gì lạ, đám trẻ hư đó, hồi xưa cũng chỉ có hai việc, một là đánh nhau, hai là trộm cắp, phôi thép trong nhà máy đều bị chúng phá hoại hết, không ít lần còn mang ra ngoài bán chác.” Đàm Trí Văn gật đầu:

" Thế trong nhóm người bọn họ có ai đánh nhau loại cực kỳ lợi hại không, tôi nghe nói có người thân thủ cao lắm."

“ Chuyện đó là đương nhiên rồi, gần như là bẩm sinh ấy chứ, anh nghĩ xem, thời đó luyện thép đều là thủ công, thế hệ trước ai mà chẳng có sức lực vài trăm cân? Con em công nhân trong ngành, năm tuổi đã biết nhặt xỉ thép, từ nhỏ đã trộm phôi thép mang về nên cũng được rèn luyện cả rồi. Anh có biết chúng trộm kiểu gì không? Dùng dây thừng buộc mấy cuộn thép nặng cả mấy trăm cân rồi thả ra ngoài, cơ thể cũng nhờ đó mà được rèn luyện, đánh nhau thì khó mà chịu thiệt được.” Đàm Trí Văn thoải mái nói, ông cũng vẫn xem TV, thấy thời nay đấu võ đấu vẽ chỉ coi như trò cười, quay về thời đại đó gặp bọn trẻ con nhà máy thép chẳng trụ nổi lâu. Võ vẽ mà luyện trong phòng, đeo găng đấm cột bọc mấy lớp cao su sợ đau thì sao so được với thời cầm cả thanh sắt phang nhau vỡ đầu chứ. Nghe thế Hứa Phi và Thân Lệnh Thần lại không nhịn được cười, câu chuyện buồn năm xưa đã diễn ra bao nhiêu bi hoan ly hợp thì không ai biết được, nhưng từ góc độ của cảnh sát mà nói, làn sóng cải cách đã sàng lọc xã hội, để lại không ít tàn dư, những thế hệ thứ hai của công nhân bị mất việc, bị cắt đứt đường sống, không còn cơ hội có được công việc ổn định nữa, thì có thể làm ra chuyện gì cũng có thể đoán được. Thân Lệnh Thần là người Hàng Châu, hắn biết hoàn cảnh thôn Thương Cơ, bảo sao đám Mã quả phụ, Tang Mao kéo tới đó cắm rễ, hẳn một phần đồng cảm với công nhân nhà máy nhuộm bị mất việc kia. Đàm Trí Văn là người đã làm cảnh sát cả đời, khi nói về đám người xấu này, cũng không có nhiều căm hận, ông lảm nhảm kể về cảnh tượng thảm khốc của những người bị mất việc năm xưa, có người trở về quê quán, có người làm chút việc buôn bán nhỏ để kiếm sống qua ngày, thậm chí có người vì đường cùng mà tự tìm đến cái chết. Cả đời làm cảnh sát dường như không để lại cho ông bao nhiêu vinh quang, mà chỉ toàn là những tiếng thở dài, ngay cả đối với những kẻ phạm pháp làm điều ác này cũng vậy. Đi cùng với vị cảnh sát già một đoạn đường, tìm hiểu vài câu chuyện cũ rồi lại nhờ cảnh sát Tiểu Trần đưa ông cụ về. Tiểu Trần kể, bản thân Lão Đàm cũng đang đi khiếu nại lên trên, nhà cũ giải tỏa đền bù không thỏa thuận được, đang phiền lòng lắm. Sau khi tiễn cảnh sát Tiểu Trần, Thân Lệnh Thần lên xe, nghe lại đoạn ghi âm vừa thu, ngồi trong xe viết từng cái tên được nhắc đến ra giấy. Đội trưởng Hứa Phi đang lái xe nhìn hắn, có chút không hiểu sự tỉ mỉ đến mức ám ảnh cưỡng chế này của chính ủy Thân. Hứa Phi nhắc nhở: “Lão Thân, tôi cảm thấy chúng ta đang đi ngược đường rồi thì phải.”

Đúng là có chút đi ngược đường thật, vụ án của Vương Tử Hoa và Khang Tráng đã điều tra ra một nữ nghi phạm, nhưng mất cả tuần vẫn chưa xác định được thân phận, Thân Lệnh Thần không quan tâm, giao cho mấy cảnh sát trẻ làm. Trong khi đó, Thân Lệnh Thần lại rất quan tâm đến hai nghi phạm mà Du Tất Thắng đã nhắc đến.
Bạn cần đăng nhập để bình luận