Nội Tuyến

Chương 686: Nguy hiểm khó lường. (12)

“ Về tình các anh thì có lý, nhưng về pháp luật thì là có tội đấy, đối phương cũng đã tỏ ra hiểu chuyện rồi, hai anh định làm gì đây?” Trưởng đồn hỏi một cách lịch sự, cố gắng không thể hiện ra mình thiên hướng với bên nào:

" Làm gì là làm gì? Chuyện này chưa xong đâu." Nhạc Tử vẫn rất hung hăng:

“ Đội mũ xanh cho tao rồi, giờ mày hỏi tao ý kiến gì à? Báo cho hắn biết, tao đang lo không tìm được hắn đấy, giờ thì tốt rồi, mục tiêu cả đời tao là làm cho hắn sống không bằng chết.” Như Hoa đập bàn, nói với vẻ hung hãn khoogn kém:

Đồn trưởng nhìn về phía Đảng Ái Dân. Đảng Ái Dân khẽ quay đầu sang, khinh miệt nhổ một bãi nước bọt, hai tay nắm chặt, tiếng khớp xương kêu răng rắc. Hành động này khiến Nhạc Tử co rúm cổ lại, nhưng Như Hoa thì chẳng hề sợ hãi, thẳng thắn nói: “Ngốc ca, tôi chỉ hỏi anh một câu thôi, anh nói xem, thằng khốn đó có đáng bị đánh không?”

" Đáng, đánh hay lắm." Đảng Ái Dân giơ ngón cái lên:

" Đúng, thế mới là anh em." Như Hoa mừng rỡ:

“ Cho dù cậu có đánh chết hắn thì cô gái kia kia cũng sẽ không quay lại đâu. Là anh em thì tôi không ngăn cậu, nhưng là cảnh sát, tôi cũng không thể giúp cậu được. Đi theo tôi, tự cậu quyết định đi … Còn cậu, Nhạc Tử phải không ngồi im đó, còn lè nhè nữa thì tôi bóp chết cậu.” Đảng Ái Dân nhẹ nhàng gọi Như Hoa ra ngoài, lại dọa Nhạc Tử một câu khiến hắn sợ không dám đứng dậy. " Anh ..." Như Hoa nói cho cùng không dám đối diện với Đại Quỳnh Thi, trong thâm tâm hắn biết, cô không có lỗi, tuy hai người cưới nhau vì cái gì, không cần phải nói. Đại Quỳnh Thi gả cho hắn không làm gì có lỗi với hắn, khuyên hắn không giao du với bạn xấu, khuyên hắn không nên chơi chứng khoán nữa, chuyện be bét ra thế này đều là do hắn không chịu nghe lời. Như Hoa kéo tay Đảng Ái Dân:" Vậy tôi phải làm sao?"

“Thanh Hoa.” Đảng Ái Dân nghiêm nghị nhìn hắn, nói: “Chuyện này không ai có thể giúp được cậu, cậu phải tự mình quyết định. Trước khi quyết định, tôi nhắc cậu một điều, cá nhân tôi nghĩ rằng cậu đã vượt qua được rồi. Cậu nhảy lầu, thực ra cậu không muốn thế, cậu luôn miệng nói lời cay nghiệt, thực ra trong lòng cậu cũng không muốn vậy. Nhưng dù người khác nhìn cậu như thế nào, thì trong mắt tôi, từ việc cậu dám liều mạng đuổi theo một nghi phạm, anh em trong đội đều cho rằng cậu là người không tệ, ngay cả những người mặc đồng phục cảnh sát như chúng tôi cũng không bằng cậu đâu.”

Đảng Ái Dân giơ ngón cái lên ba lần đầy mạnh mẽ. Như Hoa hít thở sâu, vẻ mặt khó xử, lẩm bẩm: “Những điều anh nói đều đúng, mẹ nó chứ, sao tôi đen thế cơ chứ. Ăn bữa cơm cũng gặp nghi phạm, ăn thêm bữa nữa thì lại gặp gã tình nhân của vợ.”

“ Tin tôi đi, người ta không thể đen đủi mãi được, nhưng rất có thể sẽ tự kết liễu đời mình trên một cái cây.” Đảng Ái Dân mỉm cười, vỗ vai Tôn Thanh Hoa, không nói thêm gì nữa.
Bạn cần đăng nhập để bình luận