Nội Tuyến

Chương 186: Thời cơ không thể lỡ. (1)

" Giám đốc Từ, anh ra đây một chút."

Dương Mộng Lộ vẫy tay, giống như muốn cần người giúp đỡ, gọi giám đốc Từ Đạt đang trò chuyện vui vẻ với khách hàng. Người vừa tới nơi, đi nhanh ra ngoài hành lang của nhà hàng, lúc quay lại vẫn thấy Từ Đạt cười không khép miệng lại được, rõ ràng là chưa ổn định lại trạng thái sau hưng phấn. Dương Mộng Lộ thấy chuyện này nhiều rồi, nhưng thường xảy ra với đám người bị họ tẩy não bị lừa cho chóng mặt, chứ không phải là những giám đốc lớn này, cô hỏi nhỏ:" Rốt cuộc ở công ty đã xảy ra chuyện gì? Tôi nghe nói giám đốc Lâm diễn giảng đặc sắc lắm."

" Ái dà, không phải đặc sắc, mà là tuyệt vời, siêu phàm ..." Từ Đạt vừa nghe nhắc tới chuyện này là lại phấn khích, tay chân vung vẩy phát tiết hứng phấn dư thừa trong người:" Chị Dương, nói thế này, ài, phải nói thế nào nhỉ ... Đám người chúng tôi có thể xem như biết ăn nói lắm rồi phải không? Nhưng cộng toàn bộ đám người chúng tôi lại cũng không bằng một mình tổng giám đốc Lâm đâu, không, phải nói là chúng tôi còn khoogn bằng cái móng tay của anh ấy."

Thế kia à? Dương Mộng Lộ nhận ra một điều, trước đó đám này còn mở mồm ra là Tiểu Lâm, Lâm Tử, nhưng từ trưa tới giờ ai mở mồm ra cũng là một câu tổng giám đốc Lâm, hai câu tổng giám đốc Lâm, tôn kính vô cùng. Đúng là kẻ sĩ ba ngày không gặp phải nhìn bằng con mắt khác, nhưng mà trình độ Mộc Lâm Thâm ra sao, Dương Mộng Lộ biết rất rõ, nên không tin, bài diễn giảng ra sao, cô xem trước rồi:" Anh quá lời, làm gì thần kỳ như thế."

" Ài, đó là vì chị chưa bao giờ thấy thần kỳ là thế nào thôi, chị không tưởng tượng ra được đâu, chúng tôi ra sức tô vẽ tiền đồ tươi đẹp, nói tài sản tăng giá, nhưng cậu ta à, mở miệng ra nói, anh không hợp với vụ đầu tư này, chị tốt nhất nên về đi, đợi vụ đầu tư khác của công ty, thẳng thừng đuổi người luôn đấy. Không cần phải nói dối lấy một câu, vẫn làm người ta nghe say sưa ... Nói tới về sau tôi chẳng hiểu nữa, thao tác vốn gì đó, nhưng mà mấy ông chủ từ Ordos tới thì hiểu hết, xuống lầu một cái không nói nhiều, mỗi người ít nhất mua năm suất, không thì chạm nóc mười suất luôn. Đúng là thổ tài chủ, dám vung một lúc mấy trăm vạn." Từ Đạt mặt đầy khao khát, theo hắn thấy, tầm cao của tổng giám đốc Lâm vượt qua ngôn từ hạn chế của hắn rồi, không biểu đạt hết được:

Tóm lại một câu thôi, tổng giám đốc Lâm không phải là người phàm nữa, mà là thứ gì đó khác rồi. " Anh nói cái gì vậy, đi đi, đến bản thân nghe còn không hiểu thì làm giám đốc cái gì chứ?" Dương Mộng Lộ nghe hắn nói mà cũng chẳng hiểu thêm được cái gì nên phất tay đuổi đi:

Từ Đạt lúc này chẳng có chuyện gì làm hắn không vui được, cười ha hả:" Chị Dương, chị cần tìm hiểu rõ thế làm cái gì, tiền vào túi chúng ta còn chẳng phải là lấy bánh bao thịt ném chó, một đi không về."

Dương Mộng Lộ vội vàng xuỵt một tiếng, bảo hắn chờ nói năng linh tinh, hai người một trước một sau quay về phòng ăn. Dương Mộng Lộ đi lấy thẻ ăn đã chuẩn bị trước, dựa theo đầu người phân phối, buổi tối vẫn ăn ở đây, lần tụ hội này bọn họ bỏ chi phí rất lớn, bây giờ xem ra, hết thảy đều đáng giá. Cô nói cười duyên dáng đi qua giữa đám đông, thi thoảng đứng lại cùng khách trò chuyện vài câu, với mẫn cảm nghề nghiệp của cô, nắm bắt được tâm thái chân thật của khách hàng. Đứng lại hỏi thăm hai vị khách đứng tuổi về buồi diễn giảng hôm nay, nghe được họ nói thế này.
Bạn cần đăng nhập để bình luận