Nội Tuyến

Quyển 003: Bậc thầy ngụy tạo tài phú. Chương 556: Khách từ xa tới. (1)

Xuân, hạ, thu, đông rồi lại xuân, bánh xe thời gian cứ thế luân chuyển không dừng lại một khắc, bất kể người ta níu kéo thế nào, ngày hôm qua không thể giữ lại, nhưng đôi khi, bánh xe đó cuốn lên ít bụi mù quá khứ …

"Bây giờ tuyên án! Xin mời đứng dậy."

Trong phòng xử án, nhóm thẩm phán do chánh án đứng đầu, cùng với hàng trăm người dân ngồi ở khu vực dành cho người dự khán. Ngoài ra, có hơn mười cơ quan truyền thông đặt máy quay phim hướng thẳng về phía các nghi phạm đang mặc áo màu cam. "… Bị cáo Nhiếp Kỳ Phong, phạm tội trộm cắp, cố ý giết người, tiêu thụ tài sản do phạm tội mà có, và tội tàng trữ vũ khí trái phép… Tổng hợp các tội, tuyên án tử hình, tước quyền công dân suốt đời và tịch thu toàn bộ tài sản…"

Hàng ghế dành cho người dự khán im phăng phắc, Nhiếp Kỳ Phong, ngồi trên xe lăn, vẻ mặt vô cảm, máy quay của các phóng viên hướng về phía hắn, nhưng chỉ ghi lại được một gương mặt lạnh lùng, thân thể tàn khuyết dưới lớp áo tù nhăn nheo. " Bị cáo Lý Tuấn Sơn (tên cũ là Lý Đức Lợi), phạm tội trộm cắp, tiêu thụ tài sản do phạm tội mà có ... Tổng hợp các tội, tuyên án tử hình, hoãn thi hành án hai năm, tước quyền công dân mười năm và tịch thu toàn bộ tài sản..."

Tên tội phạm biệt danh Hắc Diêu Tử gây ra hơn mười vụ trộm cắp này lại rất hèn nhát, chân nhũn ra gần như không đứng vững nổi. Quan Nghị Thanh lén lút đi vào vào văn phòng của Quách Vĩ, đứng sau lưng hắn, cô vô tình nhìn thấy cảnh này. Video đang được phát trên máy tính là phiên tòa cuối cùng đã kết thúc hai ngày trước , vụ án trộm cắp có giá trị lớn nhất trong lịch sử thành phố Thượng Hải, thu hút sự đưa tin của hơn mười cơ quan truyền thông trên toàn quốc. Vụ án trộm cắp kéo dài nhiều năm này cuối cùng đã xác định được 42 thành viên trong băng nhóm, trong đó hai tên cầm đầu là Nhiếp Kỳ Phong và Lý Tuấn Sơn đều bị tuyên án khung hình phạt cao nhất. " Này soái ca, lại hoài niệm tháng năm tươi trẻ đã trôi qua đấy à?" Quan Nghị Thanh đột ngột hỏi:

"Á! Làm tôi hết hồn." Quách Vĩ giật mình ngẩng đầu lên, nhìn thấy Quan Nghị Thanh liền nở một nụ cười rạng rỡ:” Lãnh đạo, sao lại hạ cố tới chỗ chúng tôi thế này?”

Lúc này, Quách Vĩ mặc cảnh phục chỉnh chu, đang ngồi trong một văn phòng sạch sẽ, sáng sủa, trên bàn là một tập báo, bên cạnh là một tách trà xanh, nhìn vẻ mặt hắn dường như thực sự đang hồi tưởng lại những ngày tháng từng khiến người ta kinh tâm động phách kia. “ Tiện đường đi ngang qua thôi.” Quan Nghị Thanh kéo ghế tới bên cạnh Quách Vĩ, cô cũng rất hào hứng xem video, mỉm cười nói: "Không thể tưởng tượng được bọn trộm lại có thể liều lĩnh đến mức nào, khi vụ án ở khu dân cư cao cấp Thang Thần diễn ra, Nhiếp Kỳ Phong đang ở gần khu vực đó, còn Lý Tuấn Sơn cùng với tay chân thân tín của hắn thì đứng trong đám đông xem náo nhiệt… Thậm chí chúng còn chụp vài bức ảnh gửi báo cảnh sát."

Đây là những gì được khai ra sau này, Nhiếp Kỳ Phong chịu trách nhiệm tuyển mộ, còn Lý Đức Lợi (tên thật là Lý Tuấn Sơn) phụ trách đào tạo. Băng nhóm này đã đi qua nhiều tỉnh, ngoài Nhung Vũ, Lý Tuấn Sơn – kẻ tinh thông kỹ thuật mở khóa, hắn đã cung cấp cho các nhóm nhỏ nhiều tay trộm chuyên nghiệp, giỏi đột nhập nhà. Quách Vĩ lúc này còn để ý gì tới vụ án nữa, ánh mắt tập trung cả vào Quan Nghị Thanh ngồi trên ghế nhựa, chân vắt chéo, mũi dày cao gót da đen khẽ lay động, áo sơ mi dài tay ôm vừa vặn lấy kín đáo, mái tóc vấn cao đoan trang thục nhã, sau nhiều ngày tháng cắm mặt vào máy vi tính, cuối cùng cũng trả giá bằng đôi kính gọng đen khá dày, có điều chỉ làm cô tăng thêm mùi vị nữ nhân thành thục quyến rũ. Tới bây giờ đóa hoa xinh đẹp của cục cảnh sát thành phố này vẫn vô chủ, không biết bao nhiêu người thổ lộ, chỉ nhận được lời từ chối nhẹ nhàng.
Bạn cần đăng nhập để bình luận