Nội Tuyến

Chương 224: Câu đố chưa được giải. (2)

" Cậu không chỉ thất đức mà cậu còn cực kỳ thất đức, cha cậu tốn kém mất bao nhiêu tiền nuôi cậu, cậu vẫn hại cả cha cậu. Tổ chức tin tưởng cậu như thế, tới thời khắc quan trọng nhất, cậu lại đi giúp một nghi phạm. Cậu cứ thử nhìn lại hành vi của cậu đi, tôi không phủ nhận cậu giúp rất nhiều trong vụ án này, nhưng việc làm của cậu trước tiên đều xuất phát từ động cơ ích kỷ, chuyện khác thuận tay mà làm thôi. Vì cậu quá thông minh nên nên việc thuận tiện đó đều thành công, song nó che khuất đi vấn đề của cậu. Trước khi cậu thực sự học được cách thấu hiểu người khác thì đừng nói gì tới niềm tin và lý tưởng." Trương Cuồng nói một tràng:

Không ngờ lại có một ngày Mộc Lâm Thâm lại bị Trương Cuồng nói cho á khẩu, hậm hực đá đống cát mắng một câu:" Cái đồ bị tẩy não thiếu trí tuệ, tôi không thèm nói chuyện với anh."

" Cậu vốn là thứ thất đức vô tâm, có cái gì hay để mà nói chứ." Trương Cuồng làm gì chịu bỏ qua cơ hội, thường xuyên bị thằng nhóc này mỉa mai, hiếm khi nói cho y không phản bác nổi, tất nhiên sẽ muốn thừa thắng truy kích, không ngờ lại có điện thoại phá ngang, nghe được vài câu gọi Tiểu Mộc dừng lại:

Mộc Lâm Thâm hồi hộp, đợi hắn cúp điện thoại một cái liền hỏi vội:" Sao, có tình huống gì mới?"

" Lộ diện rồi, xem ra là chuẩn bị đi, đám Liên Cường đã bám theo, đi thôi." Trương Cuồng chạy ra đường chặn một cái taxi, hai người nhảy vào, nói một câu tòa nhà hải quan:

Kỳ thực hai người bọn họ đều không thấy tên kia tệ như thế, ví như Trương Cuồng rất tán thưởng sự uyên bác, trí tuệ, ưu nhã của Tiểu Mộc. Mộc Lâm Thâm thán phục loại người có tín ngưỡng, kiên trì như Trương Cuồng. Hai người thường xuyên như chó với mèo đều là vì hâm mộ thứ mình không có mà thôi. Lộ trình cách nhau chỉ có mấy phút đi xe là tới, xe còn chưa dừng hẳn, Mộc Lâm Thâm và Trương Cuồng đã nhảy xuống, chạy về phía cửa khẩu xuất cảnh. Chứng cứ còn thiếu duy nhất chính là khoản tiền tang vật, hai ngày trước bọn họ đã truy ra tung tích của Dương Vân, nhưng không sao xác định được tiền đang ở đâu, hơn nữa khi chưa phát hiện ra Lư Hồng Bác, tổ truy bắt căn bản không dám đụng vào cô ta, cứ bám theo mãi tới tận thành phố này. Bọn họ đang đợi lúc Dương Vân bỏ trốn, hiện giờ rốt cuộc cũng thấy rồi, ở cửa khẩu, Liên Cường đã thấy Mộc Lâm Thâm và Trương Cuồng tới, vội vàng nhảy từ trong xe ra, chỉ tay ra hiệu cho hai người họ. Đúng là chẳng phải nơi tốt đẹp gì, ở cửa khẩu thông tới thành phố cờ bạc Macao, lối đi kéo dài mấy km, tụ tập mấy nghìn hộ kinh doanh, từ đồ ăn uống cho đến trang sức công nghệ mỹ phẩm, chẳng thiếu cái gì cả. Mỗi ngày người dân ra vào cửa khẩu này lên tới hàng vạn, Mộc Lâm Thâm và Trương Cuồng đi nhanh trong đám đông, khác hẳn với hai tên uể oải ở bãi biển, lúc này tinh thần phấn khích gấp trăm lần, mắt sáng rực nhìn bốn xung quanh. " Điện thoại được gọi từ mười phút trước, địa điểm là ở nơi này, hai phút trước khi mọi người tới thì cô ấy còn ở đây, người còn lại cũng ở gần đây thôi." Liên Cường báo cáo, bọn họ thông qua cảnh sát thường phục lấy được số điện thoại từ khách sạn, tay hắn đang cầm thiết bị định vị, chấm đỏ hiển thị trên màn hình đang di chuyển về phía cửa khẩu:

" Không thể đợi thêm được nữa, xử trưởng Lạc đang ở phòng giám thị cửa khẩu, nhưng nhận diện khuôn mặt không nhanh như vậy, chẳng may để lọt mất, cô ta tới được Ma Cao thì phiền lắm." Trương Cuồng nhìn quanh, quá nhiều người, không dễ dàng chút nào:

" Ông ta liệu sẽ thông quan thế nào nhỉ?" Mộc Lâm Thâm quan tâm tới lão già chưa xuất hiện kia hơn:

" Thì cứ như thế mà đi qua thôi chứ làm sao, kiếm một cái thân phận giả với ông ta có vấn đề gì đâu." Trương Cuồng thấy trong nhà làm nhiều việc như thế, hẳn là đã thành công khiến đối phương buông lỏng cảnh giác rồi:

" Ông ta không buông lỏng dễ vậy đâu, hơn nữa bước cuối cùng rồi, cẩn thận thế nào cũng không thừa." Mộc Lầm Thâm vừa đi vừa nhìn, ở bệnh viện y được chứng kiến một giáo sư Lư đầy tinh thần, ở Hán Trung được thấy một giáo sư Lư nhếch nhách, trở về tổ chức đa cấp một cái liền trong tích tắc đã là giáo sư Lư được muôn người ngưỡng mộ, ông ta có muôn vàn vẻ mặt, vậy ở giữa những người bình thường, ông ta sẽ biến thành bộ dạng gì? " Da là tấm vải vẽ của linh hồn, thân xác là hình chiếu của linh hồn ... Ông ta sẽ biến thành hình tượng giống nhất với linh hồn của mình." Mộc Lâm Thâm mồm liên tục lẩm bẩm, dừng lại rồi, kích thích tố tăng mạnh, vẻ mặt hưng phấn:

Trương Cuồng nghe mà chẳng hiểu tên vu sư này đang niệm chú gì:" Cậu lại lên cơn gì thế hả?"

" Xuỵt, xuỵt, đừng làm phiền tôi." Mộc Lâm Thâm không rảnh giải thích, tay như vẽ lên không khí, trong đầu đang liên tục phác họa hình ảnh khác nhau của Lư Hồng Bác, một ông già cao 1m75, dáng người gầy, tinh thần quắc thước, tư thái hiên ngang:" Ông ta chắc biết cảnh sát có phần mềm nhận diện gương mặt, muốn qua mặt được nó thì phải làm gì nhỉ?
Bạn cần đăng nhập để bình luận