Nội Tuyến

Chương 750: Lệ tuôn hai hàng. (4)

Trong phòng cứ thế im lặng rất lâu, chẳng ai muốn nói gì cả, không biết qua bao lâu, Thân Lệnh thần lên tiếng trước. " Lễ truy điệu bao giờ bắt đầu?"

" Ngày kia."

" Chúng ta cùng đi thăm anh ấy đi."

Lâm Kỳ Chiêu " vâng" một tiếng, còn có thể nói gì được nữa. “Hồ sơ vụ án này cứ giao cho đồng chí ở cục điều tra kinh tế cấp trên xử lý đi, miếng bánh này có lẽ quá lớn, chúng ta không thể đảm đương nổi đâu… Khi báo cáo tình hình, đưa đồng chí ở tỉnh An Huy lên phía trước. Việc của anh ấy nhờ người nào đó chỉnh sửa lại cho mượt mà, viết một bài đàng hoàng để gửi lên.” Thân Lệnh Thần lúc này chủ động gánh lấy mọi việc, dặn dò Lâm Kỳ Chiêu, chuyện đã xong rồi, nhưng bây giờ càng không thể để xảy ra sai sót:

Lâm Kỳ Chiêu vâng tiếng nữa. Trong phòng lại tiếp tục im lặng kéo dài cho đến khi có tiếng gõ cửa vang lên, Lâm Kỳ Chiêu đưa tay lau mắt, hít thở sâu mấy hơi chỉnh lại trang phục cảnh sát rồi đứng dậy mở cửa. Hóa ra là Quách Vĩ và Quan Nghị Thanh đến, liền mời hai người vào. Vừa lúc hai người họ nhìn thấy Thân Lệnh Thần cúi mặt, tay che mắt, cả hai đều biết ý không nói gì. Một lát sau, Thân Lệnh Thân ngẩng đầu lên hỏi: “Có chuyện gì vậy?”

Quan Nghị Thanh định nói, nhưng giọng bỗng nghẹn lại. Quách Vĩ vừa lau nước mắt vừa nói: “Thân thế của chính ủy Đảng thật đáng thương, anh ấy là một đứa trẻ mồ côi, từng bị bắt cóc và bán đi, sau đó sống vài năm trong trại phúc lợi rồi được một cảnh sát già nhận nuôi… Mười tám tuổi đã làm nằm vùng, liên tục làm suốt mười năm mới trở về đội. Tổ chức vừa mới giới thiệu đối tượng cho anh ấy, thậm chí chưa kịp lập gia đình thì… đã ra đi như vậy rồi…”

Không ngờ còn có chuyện này, Lâm Kỳ Chiêu ngây ra:" Đối tượng là ..."

" Chính là khoa trưởng Phàn từng đến chỗ chúng ta, khi nghe tin, cô ấy đã ngất xỉu tại chỗ." Quách Vĩ vừa lau khô nước mắt, nhưng lại bật khóc tiếp, nói đứt quãng: "... Tôi nghe trưởng khoa trưởng Phàn kể, những năm qua anh ấy vẫn luôn tìm kiếm cha mẹ ruột của mình, nhưng đến giờ vẫn chưa tìm thấy. Khi thu dọn di vật của anh ấy, ngoài một đống huy chương ra, chẳng còn gì cả, ngay cả một lời trăn trối cũng không có ..."

Lâm Kỳ Chiêu nhẹ nhàng vỗ vai hắn, hai hàng nước mắt lặng lẽ tuôn rơi, khẽ nói: “Cậu đã lầm rồi, thứ anh ấy đã để lại nhiều hơn thế… Lúc đó, khoảng cách giữa hai người họ đến điểm nổ chưa đến mười mét. Với khả năng của chính ủy Đảng, có thể anh ấy có cơ hội sống sót, nhưng Tiểu Mộc thì chắc chắn không. Vậy mà bây giờ, Tiểu Mộc vẫn bình an vô sự… Anh ấy hiểu rõ hơn chúng ta về danh dự, lời hứa và nhân phẩm. Những gì anh ấy để lại còn nhiều hơn những gì chúng ta tưởng.”

“Đừng buồn nữa, hai ngày sau chúng ta cùng đến tiễn anh ấy,” Thân Lệnh Thần an ủi.
Bạn cần đăng nhập để bình luận