Nội Tuyến

Chương 162: Cùng chung mạch truyền thừa. (1)

Đại sảnh rộng lớn lát đá màu sữa sáng bóng, bước chân ưu nhã đi qua, giày cao gót dẫm lên truyền ra nhịp điệu êm tai, hương thơm truyền tới, tựa như gió xuân say lòng người. Tất lụa đen, giày cao gót, váy bó, eo nhỏ, mang tới ma lực làm người ta tâm linh lay động, gương mặt xinh đẹp, mũi quỳnh tựa ngọc tạc, đôi mắt như nước, bất kể là nam nhân bình thường hay không bình thường, đều bị cô gái đó khơi lên dục vọng phạm tội. Giả Phương Phi cũng đang đánh giá Tiểu Mộc, ánh mắt giống như đang thấy một bộ trang phục vừa ý. Nhìn chính diện có phần quá thanh tú, nhưng từ mặt bên, thấy xương hàm phác họa gương mặt góc cạnh rõ ràng, thêm vào dáng người hoàn mỹ, cho người ta một mỹ cảm như bức tượng điêu khắc. Khóe miệng hơi nhếch lên, tự tin rất tà khí, đôi mắt tựa thâm tình, tựa phóng túng, thực sự là chàng trai khiến trái tim thiếu nữ tan chảy. Mộc Lâm Thâm xưa nay luôn tự tin về hình tượng của mình, hơi nghiêng đầu sang hỏi:" Tôi đã vượt qua sự khảo hạch nghiêm ngặt của tổ chức rồi, sao cô còn dùng ánh mắt đó nhìn tôi."

" Qua được cửa ải của tôi mới tính là qua được." Giả Phương Phi không hề che giấu, vẫn giữ nguyên ánh mắt đánh giá món đồ đó, dẫn y vào thang máy:

Đây là thang máy giành cho nhân viên, khách không vào được, cho nên lúc này chỉ có hai người họ, Mộc Lâm Thâm coi như tán gẫu:" Vậy cô thấy tôi qua được không?"

" Mong rằng không phải là đồ chì bọc bạc." Giả Phương Phi mỉm cười:

" Chắc chắn không phải đâu, nội hàm và bề ngoài của tôi đều sẽ khiến cô phải chấn động." Mộc Lâm Thâm tự tin tuyên bố, còn ném sang một ánh mắt tán tỉnh khiêu khích:

Giả Phương Phi làm như không thấy, hoặc với một mỹ nữ như cô đã gặp quá nhiều chuyện tương tự như thế, cho nên tự động loại bỏ hành vi tán tỉnh của nam nhân, chủ đề không đổi:" Tôi nghe bên trên nói, anh là một kẻ lừa đảo trời sinh."

Oa oa oa, em gái này nói chuyện thẳng tuột thế, Mộc Lâm Thâm tức thì nghiêm túc lắc đầu:" Đó là lời đồn sai lầm, chuyện này tôi phải đính chính lại."

" Ồ, nói như thế anh không phải là kẻ lừa đảo à?" Giả Phương Phi hỏi nhưng giọng điệu lại là khẳng định, muốn đợi xem Mộc Lâm Thân bao biện thế nào:

" Không, ý tôi là đánh giá đó chưa đầy đủ, tôi không chỉ là một kẻ lừa đảo, tôi còn là một tên trộm." Mộc Lâm Thâm đính chính rất đường hoàng:

Bước ngoặt này làm Giả Phương Phi cũng phải ngây ra mất một chút, còn có người kiểu này à, cứ tưởng y định kêu oan chứ:" Vậy anh là nhân tài đa năng rồi, anh trộm cái gì?"

" Trộm trái tim của nữ nhân, ví như mỹ nữ như cô vậy." Mộc Lâm Thâm mím môi cười, nói không hề ngượng mồm chút nào:

Giả Phương Phi bật cười, cũng trả lời y bằng một câu bất ngờ:" Vậy thì anh phải thất vọng rồi, người làm cái nghề của chúng ta, lương tâm đều đã bị chó ăn, cho nên mỹ nữ trước mặt anh không có tim cho anh lấy trộm đâu."

" À, cũng chưa chắc đâu, nói ra một câu như thế, chứng tỏ tim vẫn còn đấy." Mộc Lâm Thâm hơi cúi người xuống ghé tai Giả Phương Phi nói nhỏ:

Môi Giả Phương Phi khẽ mím lại, cảm giác với chàng trai bên cạnh trong một thoáng đã thay đổi, hơi ấm từ miệng y khẽ phả vào tai cô, khoảng cách giữa hai người nhanh chóng kéo gần, tựa hồ không đơn giản là khoảng cách về không gian, trong tim cũng xuất hiện sự rung động không nên có. Mộc Lâm Thâm thì đã đứng thẳng trở lại, mắt nhìn về phía trước, không còn tùy tiện như vừa rồi nữa, đùa giỡn nữ nhân phải biết chừng mực, phải để lại chút trông đợi, để lại chút tò mò, có như thế mới khiến nữ nhân từng bước lún sâu hơn mà không biết ... Cô gái này có lẽ sẽ dễ dàng chinh phục hơn Dương Mộng Lộ nhiều, chẳng giống Dương mỹ nhân ánh mắt ướt át nhìn ai cũng giống đang dụ dỗ, nhưng mà tới gần mới biết có một bức tường vô hình ngăn cách cô với toàn bộ nam nhân, trái tim chưa mất, nhưng mà hóa băng rồi. Một tiếng ting trong trẻo báo tới nơi, Giả Phương Phi thu hồi ánh mắt lại, tiếp tục nở nụ cười nghề nghiệp, che giấu đi cảm giác kỳ quái vừa rồi. Cô rảo bước đi trước, vừa bước đi vừa nói thẳng vào công việc, hành lang trống trải không hề có bất kỳ một ai khác. " Anh có ba ngày để làm quen với quy tắc vận hành của công ty, nếu không đạt được yêu cầu, GET OUT."

" OK"

" Anh phải nắm rõ được tính cách, tên tuổi của mỗi một nhân viên trung tầng trong công ty, thời gian cũng là hai ngày, nếu không đạt được yêu cầu, GET OUT."

" OK."

" Anh có ba ngày để biến thân thành tổng giám đốc của công ty này, bất kể là ngôn ngữ, khí chất hay mỗi một chi tiết nhỏ nhất, chỉ cần có chút sơ hở nào thôi cũng GET OUT."

" OK."

Giả Phương Phi liên tục đưa ra mấy yêu cầu, không cái nào là đơn giản, nhất là trong thời gian ngắn như vậy, nhưng đều được câu trả lời ngắn gọn OK ở sau lưng. Cô không kìm được đứng lại, quay đầu nhìn Mộc Lâm Thâm, tự tin thì tốt, nhưng mà tự đại thì không hay chút nào, khẩu khí người này quá lớn rồi. Mộc Lâm Thâm một tay đút túi quần, tư thế đó mang lại cảm giác hơi phóng túng, y khẽ gật đầu lịch sự khẳng định lời mình nói, không giải thích gì hết, bây giờ y chân đạp hai thuyền, sự tự tin và ung dung đó, không phải một kẻ lừa đảo đơn thuần nào có thể so sánh được. Sự bình tĩnh của Mộc Lâm Thâm có vẻ thuyết phục được Giả Phương Phi rồi, cô tiếp tục bước đi, nói:" Xem ra anh khá hơn nhiều so với tưởng tượng của tôi đấy. Có điều đừng sơ xuất, anh sẽ phải đối diện với những khách hàng có gia cảnh giàu có, nhãn quang và kiến thức đều không phải tầm thường.
Bạn cần đăng nhập để bình luận