Nội Tuyến

Chương 573: Tĩnh cũ thong thả nói. (1)

Sau khi được tiêm thuốc an thần, Như Hoa nhanh chóng bị đám bác sĩ hộ lý buộc bằng dây đai trên cáng chuẩn bị sẵn, sau đó nhanh chóng khiêng đi, cảnh sát cầm loa đứng trên thông báo, màn hài kịch này mới kết thúc. Người xem dưới lầu dần bực tức chửi bới mấy câu cho hả rồi giải tán, đội cứu hộ trên lầu cũng thở phào rời đi. Nhạc Tử và Quản Quản thì thích thú ngồi xổm bên cạnh Mộc Lâm Thâm, chẳng ai giúp y cả, chỉ nhìn y chảy máu mũi máu miệng, còn cả đám người nữa vây quay cười hì hì như lũ ngốc. Mộc Lâm Thâm dùng ống tay áo chùi sạch máu trên mặt, toàn thân ê ẩm, kêu ối á mấy cái mới đứng lên được, không ngờ hôm nay đông đủ như vậy, chẳng những thấy Quan Nghị Thanh đứng vòng ngoài nhìn y với ánh mắt phức tạp, lại thấy Quách Vĩ, Thân Lệnh Thần nhìn mình cười, y đang tức giận định mắng ai ngờ phát hiện có một tên cao to đen xì nữa che hết ánh mặt trời, ngạc nhiên:" Ngốc Đản, sao anh lại ở đây?"

" Tôi cứu người chứ sao nữa, à phải rồi ..." Đảng Ái Dân đi tới, thuận tay đưa di động cho Nhạc Tử, tỉnh bơ nói:" Cậu đánh rơi di động này."

“Ồ, thảo nào tôi không tìm thấy… À đúng rồi, Tiểu Mộc, người anh em này được đấy, tên gì nhỉ? Ngốc Đản à? Ha ha… trông giống Ngốc Đản thật!” Nhạc Tử cười hết sức vô tâm:

Quan Nghị Thanh đi tới đưa cho Mộc Lâm Thâm một tờ giấy ăn, y cười cám ơn rồi lau máu. Chỗ này đông người như thế, Đảng Ái Dân xua tay:" Thôi, hết việc rồi, mọi người về cả đi."

Tuy nhiên, việc này chẳng có tác dụng lắm, khi xuống đến tầng dưới, qua cửa đại sảnh, không một ai rời đi, tất cả đều lần lượt đi theo phía sau. Mộc Lâm Thâm có vẻ như đã nhận ra điều gì đó, im lặng không nói gì, xem chừng chuyến này mình muốn biến mất không dễ rồi, cuộc sống yên tình chưa bao lâu kết thúc rồi …

Cùng lúc ấy Phàn Tái Lệ nhẹ nhàng gập laptop của Lâm Kỳ Chiêu lại, cô vừa xem phần tổng quan về chiến dịch "Ánh Lửa", dù chỉ đứng ở vị trí người quan sát, nhưng những diễn biến thăng trầm của vụ án vẫn khiến tâm trạng của cô lên xuống không ngừng. Tất nhiên, điều day dứt nhất chính là nội tuyến bị thương cùng người đồng bạn đã qua đời của y, rồi đến cuối cùng bàn tay đen thứ tư lại xuất thân từ hàng ngũ cảnh sát, địa vị không hề thấp. " Đây chính là toàn bộ câu chuyện, có lẽ động cơ ban đầu của Tiểu Mộc không hoàn toàn trong sáng, nhưng cuối cùng, cậu ta đã làm được một điều mà có lẽ tất cả chúng ta đều không thể." Ấn tượng của Lâm Kỳ Chiêu về Mộc Lâm Thâm không quá tốt, nhưng hắn vẫn đưa ra một kết luận công tâm:

" Cậu ta từng tham gia vào vụ án lớn về đa cấp ở tỉnh Thiểm Tây, nhưng mãi sau này chúng tôi mới biết, thì bên cạnh chính ủy Đảng của chúng tôi còn có một nội tuyến ẩn mình sâu như vậy. Không ngờ lần này, cậu ta lại vào vai một lần nữa ngay tại quê hương mình." Phàn Tái Lệ trầm ngâm nói, cô đã ký thỏa thuận bảo mật, đọc kỹ hồ sơ vụ án, nhưng sau đó, sự hoài nghi về tính khả thi của việc này lại càng lớn hơn:

Lâm Kỳ Chiêu nhìn ra được suy nghĩ của cô, mỉm cười nói: " Tôi khẳng định lần nữa đây chính là toàn bộ sự việc, tôi có thể nói cho chị biết, không chỉ một đơn vị anh em muốn kéo người này về phía mình đâu. Các chị ra tay đã quá muộn rồi, đừng nói là chúng ta không thể tìm thấy Tiểu Mộc, mà ngay cả khi tìm được, liệu đưa cậu ta trở lại vị nội tuyến có còn phù hợp không?"

“ Cậu ta không chỉ đơn thuần là một một nội tuyến, dựa theo những gì anh vừa kể, với kinh nghiệm, học thức của cậu ta, cùng sự từng trải khi tiếp xúc với nghi phạm, e rằng cậu ta còn hữu dụng hơn cả một chuyên gia an ninh công cộng.” Phàn Tái Lệ ngẫm nghĩ, những người như thế này rất giống với các đặc vụ chìm, họ là những người hiểu rõ nghi phạm nhất, trong điều tra và phá án, họ thường mang lại hiệu quả gấp bội:

Nghe đến đây, Lâm Kỳ Chiêu không thể không nói với Phàn Tái Lệ: “ Chị chưa nhìn ra vấn đề là, Tiểu Mộc chỉ chịu qua lại với đám nghi phạm, chứ không muốn đứng chung với cảnh sát chúng ta. Chúng tôi cũng nghi ngờ cậu ta vẫn ở quanh mấy thành phố lân cận, vì sao ư, vì những người cũ của cậu ta trong chiến dịch Ánh Lửa, ai nấy đều có vẻ sống rất ổn, đám lưu manh kia trước sinh sự không ngớt, sống ra người, vậy mà bây giờ hoạt động đâu vào đó, rõ ràng phải có người đứng sau chỉ đạo. Chúng tôi thừa biết cậu ta quanh quẩn đâu đó, nhưng đâu thể liệt anh ta vào danh sách nghi phạm để điều tra được, đúng không?”

"Thực ra, các anh cũng không thực sự mong tìm thấy cậu ta, đúng không?" Phàn Tái Lệ đột nhiên hỏi. Lâm Kỳ Chiêu sững người, rồi gật đầu thẳng thắn thừa nhận: " Đúng vậy, đó là một loại tâm lý mâu thuẫn, cũng giống như hầu hết những lúc chúng ta bất lực, buộc phải nhờ đến một số phương thức đặc biệt để tìm manh mối, chỉ là bất đắc dĩ thôi.
Bạn cần đăng nhập để bình luận