Nội Tuyến

Chương 230: Dồn vào bước đường cùng. (2)

Lư Hồng Bác khinh bỉ không thèm để ý tới Trương Cuồng, đó chỉ là thằng ngốc, ông ta muốn xoay vòng vòng thế nào cũng được, không phải là đối thủ cùng hạng cân, ánh mắt chuyển sang thằng nhóc trắng trẻo, giọng buồn thảm:" Lâm Tử, chúng ta không thù không oán, tôi đâu có lừa cậu đồng nào, cậu lại ép tôi tới đường cùng thế này là vì sao?"

" Đừng giả vờ nữa, chúng ta không chỉ có thù, còn là đại thù đó giáo sư ... Tôi đoán ngay từ khi ông nhìn thấy tôi trong bệnh viện, biết tôi đã sống thời gian dài ở nước ngoài là ông đã không có ý đồ gì tốt đẹp. Không thù oán gì à, quên rồi sao, khi đó tôi chuẩn bị lên tàu về Thượng Hải, chính ông đã bắt cóc tôi, nhốt giam tôi, ép tôi phải học đống sách vở tẩy não đó ... Ông từng bước đẩy tôi vào vị trí chủ mưu.”

“ Tôi nghĩ ông ngay từ đầu đã hoài nghi Ngốc Đản, nhưng không ngại dùng anh ta. Nếu anh ta có vấn đề, là cảnh sát, tụ điểm đa cấp bị phá, ông có thể ném bỏ gánh nặng và bỏ chạy; nhưng nếu anh ta không phải, Đồ Thân Hào thành công, ông cũng có thể âm thầm đứng sau mà chia chác… Trong mọi trường hợp, ông đều thắng cả, tất cả mọi người đều là quân cờ của ông, đến cuối cùng khi mọi chuyện bị lộ, thì người phải gánh trách nhiệm, hình như chỉ còn lại tôi thôi.”

“ Tôi và ông vốn không thù không oán thật, nhưng ông không ngại đẩy tôi vào đường tù tội không lối thoát. Vậy mà ông dám mở mồm nói là không thù oán à?” Mộc Lâm Thâm nói mấy lời này nhẹ nhàng, không cảm giác được thù hận gì từ y, nhưng chuyện y bám theo tận đây đã chứng minh ngược lại:

Lư Hồng Bác cười không thấy mắt đâu nữa, đoán chừng đây là lần bày mưu đắc ý nhất cuộc đời ông ta. " Cười cái con mẹ mày, sẽ có lúc mày phải khóc." Trương Cuồng tức lắm, đây là thứ người cặn bã tới cực điểm, làm việc xấu không hề có chút ăn năn hối hận gì:

" Ha ha ha, vấn đề là tôi vẫn đang cười, cậu thì đã khóc rồi." Lư Hồng Bác cười to, cho thấy hết thảy chuyện ông ta làm khi nãy đều là đóng giả hết:

" Đừng vội, ông không phải là người cười cuối cùng đâu." Mộc Lâm Thâm châm chọc ngược lại:

" À thế à, vậy chắc người đó là cậu đấy nhỉ?" Lư Hồng Bác dài giọng nói:

" Ông có thể điên giả, nhưng tôi là tiểu nhân thật đấy, nói tới ưu điểm của tôi, có một điều là thù dai, ông chơi tôi, tôi sẽ báo thù. Chỉ cần tôi còn một hơi thở, tôi không bao giờ bỏ qua chuyện này đâu, ông sẽ có một đôi mắt dõi theo ông cả đời, khiến ông làm bất kỳ chuyện gì cũng phải ngoái lại phía sau, lúc nào cũng phải đề phòng xem trước mặt có cái bẫy đang đợi hay không." Mộc Lâm Thâm thong thả nói:

" Mẹ nó chứ, tôi nhận thua rồi đấy, cậu muốn làm gì thì làm đi, tôi chỉ có 100 cân thịt này thôi, hiến cho quốc gia là cùng." Lão Lư mạnh miệng, nhưng trong lòng bất an, cái biến số này bị ông ta xem thường mất rồi, nếu đúng như y nói, ai mà chịu được cuộc sống đó:

" Ông gài bẫy đám giám đốc lớn kia, tôi thấy rất đúng, chúng xứng đáng gặp kết cục đó. Ông thích Dương Mộng Lộ từ lâu rồi nhỉ, đó hẳn là lần vào tù thứ hai của ông, những ba năm, đợi khi ông ra thì cảnh còn người mất rồi đúng không? Cô ấy ở ngoài, trở thành món đồ chơi cho đám nam nhân ... Không cần nổi giận, tôi không vì thế mà xem thường cô ấy, ngược lại khi biết chuyện, tôi cũng giận tới bể phổi." Mộc Lâm Thâm chợt nhắc lại chuyện cũ:

Đó là thời Dương Vân lún sâu vào trong tổ chức đa cấp, bị dùng làm " phần thưởng tình dục", tặng hết cho người này tới người khác. Nhắc tới chuyện đó, mặt Lư Hồng Bác cũng vặn vẹo như ác quỷ, ông ta nghiến răng nghiến lợi:" Đúng thế, cho nên bọn chúng đáng chết ... Đa cấp không phải là người, vậy những kẻ khác là người à? Cảnh sát các người là người tốt à? Bọn chúng vì truy hỏi tung tích số tiền nộp vào tổ chức, đã đánh gãy bốn cái xương sườn của tôi, tôi thì chẳng sao ...
Bạn cần đăng nhập để bình luận