Nội Tuyến

Chương 257: Ác tướng ở trong tù. (2)

Két, tiếng cửa sắt vang lên rợn lưng, một nam tử tóc dài, đôi mắt hung ác từ sau cửa sắt đeo còng đi ra, được cảnh sát trại giam dẫn đường, từng bước đi ra ngoài. Tiếng xích sắt kéo lê trên nền vang lên từng nhịp loảng xoảng theo mỗi bước chân của ông ta. Bộ quần áo tù màu xanh nhạt bó sát trên người, trông có vẻ hơi chật, ông ta cao hơn cai ngục cả một cái đầu, dù đã có tuổi mà dáng người vạm vỡ. Dù mỗi bước đi có vẻ chậm rãi, nhưng lưng thẳng, cơ bắp cuộn lên dưới lớp vải, vẫn khiến người ta cảm nhận được sự uy mãnh của ông ta. Ngay cả quản giáo cũng không dám quát tháo như với mấy tên trộm vặt, chỉ đứng chỉ hướng từ xa, luôn giữ một khoảng cách an toàn với ông ta. Đây là đãi ngộ của tội phạm nặng, quy cách khá là cao, nếu như bị phán tử hình, bộ xích ắt này phải mang cho tới khi ra đến pháp trường, cho dù là không phải thì trước khi tuyên phạt cũng không được tháo ra. Có điều ngàn vạn lần đừng thương hại ông ta, loại người như ông ta không cần đâu, đối với loại nghi phạm thuộc loại hình nhân cách chống xã hội này, những hình phạt và công cụ trừng trị nặng nề nhất mới có thể thể hiện sự "đặc biệt" của chúng. Nếu đặt chúng chung với những nghi phạm bình thường, đó sẽ là một sự coi thường và sỉ nhục đối với chúng. Không chừng, chúng sẽ bày ra trò gì đó để gây thêm rắc rối cho anh. Từ buồng giam tạm đến phòng thẩm vấn, mất hơn mười phút di chuyển. Vào cửa, ngồi xuống, tầm chắn ngăn cách giữa giữa ông ta và các cảnh sát thẩm vấn. Quy trình bảo mật được nâng lên mức chưa từng có. Phía sau hắn, hai cảnh sát trại giam theo sát không rời nửa bước. Vừa mới thấy Hứa Phi, người quen cũ, Du Tất Thắng nhếch mép, khịt mũi, như đang ngửi ngửi cái gì. Hứa Phi chẳng nể mặt:" Không có thuốc lá đâu, đừng có ra vẻ với tôi."

" Vớ vẩn, ai thèm đòi thuốc lá của mày chứ, ông đây ngửi thấy mùi của nữ nhân ...
Bạn cần đăng nhập để bình luận