Nội Tuyến

Chương 277: Mỹ nữ được gả đi. (7)

“ Đừng có dính vào những việc thái quá, cái thằng ngốc Nhạc Tử ấy, tôi nhìn nó mà lo lắng, sớm muộn gì cũng gây chuyện thôi … Chúng ta không còn là những thiếu niên nổi loạn như ngày trước nữa, phụ huynh có thể che chở một lúc, chứ không thể che chở cả đời được đâu… Tôi không có ý nói gì khó nghe hay dạy đời cậu, thật đấy, chúng ta đều cùng tuổi, còn non lắm, ai dạy ai được chứ ... nhưng tôi làm ở viện kiểm sát, thường xuyên tiếp xúc với nhiều vụ án, kinh tế, hình sự, dân sự đều có, cảm giác lớn nhất của tôi vẫn là, con người phải sống nghiêm túc, chân thành, đừng có đi thách thức những giới hạn nhất định, dù có mạnh mẽ đến đâu, so với một quốc gia, một thể chế, cũng quá nhỏ bé.” Quản Hướng Đông nói, ấp úng nhìn về phía Mộc Lâm Thâm, sợ rằng y không hiểu ý của mình:

Đây mới là một người bạn thật sự, có lẽ đang lo lắng cho hành vi của Mộc Lâm Thâm, sợ rằng một ngày nào đó sẽ rơi vào tình huống không thể cứu vãn. Mộc Lâm Thâm cười, ôm lấy hắn, khẽ nói: “Cảm ơn cậu nhé, Quản Quản, cậu tuy hơi làm người ta mất hứng nhưng cũng hiếm có lắm.”

" Cậu hiểu được là tốt rồi, tôi không làm thằng gây mất hứng nữa, đi nào, tham dự hôn lễ của bạn học, dù thế nào cũng phải vui lên, không thể làm người ta mất hứng ...” Quản Hướng Đông dừng đúng lúc, chuyển nhanh đề tài:” Phải rồi, biệt hiệu của Như Hoa là do cậu đặt, nói ra cậu cũng chẳng tử tế gì, quá nửa ngoại hiệu trong lớp là do cậu đặt."

" Mọi người còn nhớ rõ như thế, điều ấy chứng tỏ rằng tôi đặt biệt hiệu rất thành công."

" Nghe giọng điệu của cậu hình như vẫn còn thành kiến với Tôn Thanh Hoa à? Người ta chẳng qua chỉ thành công một chút, phát đạt một chút, sau đó là cưới mất cô gái mà cậu từng thích thôi, có gì đâu mà khiến cậu bị tổn thương như thế."

" Chuyện này thì cậu sai rồi Quản Quản, cái hôn lễ khoáng thế giữa mỹ nữ và sửu nam này, người bị tổn thương rất có thể là bất kỳ ai trong số hai người họ, hoặc là người khác, chỉ có tôi là không phải người tổn thương đâu."

Mộc Lâm Thâm nheo mắt lại nhìn về phía xa nói một câu rất có thâm ý, sau đó không cần biết người ta có hiểu ý mình không, cứ thế mà sải bước đi. Quản Hướng Đông hơi khựng lại một chút ngẫm nghĩ, cảm thấy câu này cực kỳ có lý, hơn nữa còn có tầm nhìn nữa. Thế nhưng tất cả chỉ nhìn thấy cảnh tượng phồn hoa như gấm, mỹ nhân như ngọc, ai còn bận tâm sau này sẽ xảy ra chuyện gì chứ? Bữa tiệc cưới kéo dài cho đến khi đèn hoa rực rỡ. Tiệc tan, khách khứa lần lượt ra về, Mộc Lâm Thâm vẫn ngồi đó, uống cho đến tận lúc nhóm khách cuối cùng rời đi. Y được đưa về cùng chuyến xe cuối cùng tiễn khách, nhưng trái ngược với mong muốn say để quên hất, càng uống nhiều, y lại càng tỉnh táo. Sinh ra trong một gia đình làm nghề đầu bếp, lớn lên đắm mình trong những cuộc ăn chơi, Mộc Lâm Thâm rất khó để thực sự say. Thế nhưng điều đó không làm dịu đi nỗi đau trong lòng anh. Bình thường những thứ chẳng nghĩ tới, sống hồ đồ cho qua, giờ càng uống, những ký ức cũ, những kỷ niệm từng cố quên, lại lần lượt ùa về, như dòng nước lũ phá vỡ đê, tràn ngập trong tâm trí. Những hình ảnh vụn vặt của quá khứ hiện lên rõ ràng. Từng tiếng cười, từng giọt nước mắt, từng câu nói thân quen của ai đó... tất cả đồng loạt xuất hiện.
Bạn cần đăng nhập để bình luận