Nội Tuyến

Chương 261: Vị bá vương ẩn mình. (2)

Cách làm việc của Thân Lệnh Thần đúng là không theo khuôn khổ giống cảnh sát bình thường, hắn không đi xem hiện trường, không hỏi chuyện những nhân viên cảnh sát tới hiện trường, không tìm kiếm manh mối có liên quan tới vụ án. Lại bỏ công sức vào những việc chẳng đâu vào đâu, như thẩm vấn những nhân vật không dính líu gì tới vụ án, làm Quách Vĩ và Quan Nghị Thanh càng lúc càng thấy sai sai. Xe đi lên trên cầu vượt, đây là con đường dẫn từ đường vành đai vào trung tâm thành phố, lưu lượng xe trong ngày luôn rất cao, đường hơi tắc. Quan Nghị Thanh một tay che điện thoại không biết thì thầm nói cái gì với người bên kia, Quách Vĩ nghe được cô gọi “mẹ”, hắn đoán ra phần nào, cô nàng đuểnh đoảng này hôm nay chắc dậy muộn quên mất cái gì rồi, đợi cô vừa cúp máy thì trả đũa một câu :” Thế nào, nhà đã cháy chưa?”

Quan Nghị Thanh lườm Quách Vĩ một cái không thèm đáp, quay đầu lại, Thân Lệnh Thần vẫn cái bộ dạng đó, dựa lưng khép mắt như lão tăng tọa thiền không để thứ bên ngoài quấy nhiều. Có điều Quan Nghị Thanh biết hắn không ngủ:" Sư phụ, hai mục tiêu này có đúng không?"

" Cô đang hoài nghi tôi sai à?" Thân Lệnh Thần chẳng mở mắt ra đã nói:

Quan Nghị Thanh hơi lè lưỡi:" Tôi không có ý đó."

" Dù có ý đó cũng không làm sao hết, phá án là một quá trình thử mệnh đề sai, không ai có thể đảm bảo được mình đúng hết, trên thực tế còn chưa chắc đạt tới được tỉ lệ thành công 1% ấy chứ. " Sao ạ, không tới một phần trăm sao?"

Thân Lệnh Thần lúc này mới mở mắt ra:" Vậy thì cô nghĩ thế nào, thám tử lừng danh gì đó quá nửa là do thổi phồng mà ra thôi, làm cảnh sát không làm loạn pháp kỷ, không phá án oan sai đã là cảnh sát tốt rồi, đừng đòi hỏi nhiều quá."

Lại là mấy cái luận điệu quái đản, nhiệt huyết của Quan Nghị Thanh khi được gọi tham gia vào vụ án này cứ liên tục bị người ta hất nước lạnh, cô hậm hực quay đầu đi không thèm hỏi nữa. Quách Vĩ rất chiếu cố tâm tình của Quan Nghị Thanh, uyển chuyển nói:" Tôi thấy sư phụ cũng có lý đấy chứ, nếu như Mã quả phụ và Tang Mao từng đấu đá với Du Tất Thắng, vậy thì không phải là nhân vật đơn giản đâu."

Quan Nghị Thanh vẫn cảm thấy chúng chẳng liên quan gì đến nhau cả:" Mã Ngọc Binh, biệt danh Mã qua phụ, Mao Thế Bình, biệt danh Tang Mao, hồ sơ gây án cuối cùng được ghi lại là một vụ buôn bán đồ cổ cách đây mười một năm, hai người này là đồng bọn, một người năm năm tù, một người ba năm rưỡi, sau khi ra tù không có hành vi phạm pháp rồi ... Sư phụ có biết bây giờ họ đang ở đâu không?”

Hiển nhiên là đang muốn kiểm tra sư phụ rồi. Thân Lệnh Thần chẳng cần nghĩ đã đáp luôn:" Có thể xuất hiện ở bất kỳ đâu, chỉ có Thượng Hải là không thể, cá nhân tôi đoán, bọn họ phải cách nơi này rất gần."

Đúng không? Quan Vĩ nhìn Quan Nghị Thanh, hắn biết cô vừa nhận được tin tức, Quan Nghị Thanh không đáp mà giơ điện thoại cho hắn xem, quái thật đấy, cùng thành phố với Thân Lệnh Thần, Hàng Châu. Thân Lệnh Thần nói tiếp:" Ồ, xem ra tôi đoán đúng rồi phải không? Nếu vậy thì tôi lại đoán tiếp nhé, chắc chắn bọn họ đều có chuyện kinh doanh hợp pháp, có thân phận hợp pháp. Rồi chắc chắn là không có bất kỳ sự liên quan nào tới từ khóa quan trọng của vụ án, như đồ cổ, két bảo hiểm, khóa ... Chắc chắn là không có bất kỳ sự liên hệ nào hết."

Liên tục ba cái chắc chắn đều đúng hết, Quan Nghị Thanh không phản bác được, vì thế cô càng khó hiểu:" Nếu như thế sao sư phụ còn nghi ngờ, nếu chiếu theo đó liệt vào danh sách nghi phạm, chẳng phải quá nửa cái trại giam kia có dính líu tới vụ án à?"

" Có một lý luận gọi là không gian 7 độ, nói tới trên thế giới này, bất kỳ hai người ngẫu nhiên nào cũng chỉ cách nhau không quá sáu người quen biết ... Thực ra vòng tròn tội phạm không hề lớn, nếu không phải là phạm tội đột xuất hoặc phạm tội lưu động thì cái vòng tròn cố định đó còn nhỏ hơn nữa.
Bạn cần đăng nhập để bình luận