Nội Tuyến

Chương 092: Đâu ra đường bằng phẳng. (1)

Bên ngoài ồn ào một cái, đám người ông chủ Hà có cảm giác chẳng lành, cũng vội vàng mở cửa phòng bao, chạy về phía phòng vệ sinh, chỉ thấy hai tên kia cắm mặt vào bồn rửa mặt xả nước, mắt không mở ra được, còn Tiểu Mộc thì không thấy đâu nữa rồi, hỏi hai tên ngốc kia cũng không được bọn chúng rõ ràng không ở trong trạng thái có thể gải thích ngọn nguồn, mà bảo an thì đang chạy tới.

Đại Chủy và Đại Đầu là tay chân được thu nạp, là hạng từng trải qua thời gian lăn lộn đầu đường, vậy mà thoáng cái bị người ta hành cho ra thế này. Hà Ngọc Quý, Lão Lư mới hiểu, tên nhãi ranh đó hoàn toàn không bị mỹ sắc mê hoặc, không bị tiền tài làm lóa mắt, mà chính bản thân bị vẻ ngoan ngoãn bề ngoài của y che mắt.

Cũng cùng lúc đó, Mộc Lâm Thâm đã chạy rời thang máy ra tới đại xảnh, vừa chạy qua cổng là y nhổ luôn mồm, miệng vẫn đang bốc cháy, phân biệt phương hướng liền co cẳng chạy, còn thuận tay giật đồ uống của một cô gái, vừa uống vừa súc miệng, chạy về phía chính bản thân y cũng không biết là nơi nào.

" Cái gì? Chạy rồi à, không phải cùng mọi người ăn cơm sao? Rốt cuộc là xảy ra chuyện gì?"

" Nhất thời nói không rõ được, mau mau đuổi theo."

" Vâng, tôi đi ngay đây."

Ngốc Đản đang ngả ghế nằm trong xe nghỉ ngơi, nhận được điện thoại của ông chủ Hà thì nhảy dựng lên, tin tức này tựa hồ khiến hắn cũng vô cùng khẩn trương, rời xe chạy về phía đại sảnh, mở di động lấy ảnh Tiểu Mộc cho nhân viên đón khách xem. May qua nhân viên đó vẫn có ấn tượng về soái ca có biểu hiện khác lạ đó, liền chỉ hướng cho Ngốc Đản. Ngốc Đản sải bước đuổi theo, chạy được chừng một kilomet thì bất lực, rời khu công viên hồ Vị Ương liền thấy một ngã tư, xe qua xe lại như nước, trong biển người mênh mông như thế này, đi đầu mà tìm cái con cá chạch trơn tuột đó?

Ôi, một đám ngu xuẩn, Ngốc Đản tức tối đấm tay vào không khí.

Ngốc Đản đã luôn cảm thấy không ổn mà, cái thằng đó vì sao ngoan ngoãn như vậy, tính y đâu như vậy, nên nhớ khi ở trong bệnh viện tâm thần, lúc chỉ có một mình y cũng toan tính bỏ trốn rồi, làm gì có chuyện chịu phục tùng đám người này. Nói ra thì chính Ngốc Đản cũng đã buông lỏng, tuy nói canh giữ kiểu này chẳng chặt chẽ gì, bản thân hắn nhìn ra vô số cơ hội, nhưng thằng nhóc đó sức trói gà không chặt, muốn trốn thoát khó bằng lên trời, hai thằng ác ôn kia tuy ngu ngốc chút nhưng cẩn thận, đến đi nhà xí cũng theo mà.

Giờ y đi rồi, với trí thông minh của y, cá ra bển lớn thì làm gì có ngày gặp lại.

Vẻ mặt của Ngốc Đản lúc này không phải là lo lắng hay sốt ruột, mà là có vẻ như đang gian nan đấu tranh tư tưởng, cứ liên tục vò cái đầu trọc lóc của mình. Một lúc sau hắn đứng lại, tựa hồ đưa ra một quyết định vô cùng trọng đại, lấy di động ra, gọi vào một số điện thoại đặc thù.

Đầu bên kia điện thoại nói:" Hoan nghênh tới với trung tâm mua sắm trên mạng Trí Điện Giai Mỹ Nhạc, chào anh, xin hỏi ..."

" Nghiệp vụ viên 3326, yêu cầu nói chuyện trực tiếp với giám đốc lớn." Ngốc Đản ngắt lời nói:

Đối phương ngừng lại ngay, rất nhanh điện thoại được chuyển tiếp, đến lượt giọng nam trầm nói gấp:" 3326, có chuyện gì mà dùng đường dây khẩn cấp."

" Cá nhỏ chuồn rồi, vừa mới đi được mười phút." Trương Cuồng báo:

" Hả, cái gì, đối phương trông coi nghiêm ngặt như thế mà cũng chuồn được sao? Có sự cố gì, không phải là đối phương phát hiện ra thân phận của cậu rồi đấy chứ?" Nam nhân trung niên kinh ngạc hỏi:

" Tôi cũng không rõ nữa, hẳn là chưa phát hiện ra, nhân viên ở cổng khách sạn nhìn thấy cậu ta ... Mau mau tìm cậu ta, bây giờ toàn bộ giám đốc khu vực đều đã gặp cậu ta rồi, nếu như ở thêm vài ngày, nói không chừng ngay cả lão đại đằng sau cũng mò ra được."

" Được rồi, cậu ở nguyên tại chỗ đừng làm gì cả, đợi tiếp ứng."

Ngốc Đản, hay phải gọi là Trương Cuồng cúp điện thoại, chuyện bất ngờ làm loạn toàn bộ bố trí, giống như lúc ở bệnh viện tâm thần, loạn hết cả lên rồi.

Lúc này tư duy của Trường Cuồng như được giải phóng, trong đầu ra soát lại toàn bộ hành động của Tiểu Mộc, lúc ở bệnh viện tâm thần hoảng loạn, tinh nghịch, lắm trò, trên đường chạy thoát thì bối rối, thua thiệt, ngây ngô. Nhớ rất rõ, khi tên đó vẫn còn rất đói vẫn bẻ lại một cái đùi gà để phần cho Lão Lư, trước cổng nhà ga cho tiền ăn mày già. Hắn luôn muốn đưa thằng nhãi này ra khỏi vũng bùn, không muốn y dính líu vào mấy thứ dơ bẩn này. Nhưng không ngờ được những chuyện xảy ra tiếp theo, thực sự có đập vỡ đầu cũng không ngờ được, trong đầu cái tên quỷ quái đó chứa cái gì, có thể khiến lão già làm đa cấp mấy chục năm coi như viên minh châu trên lòng bàn tay, địa vị tăng Tiểu Mộc lên vùn vụt, liên tiệp được tiếp xúc với nhân vật cấp giám đốc bậc A, cứ thế này rất có khả năng tìm được kẻ phía sau.

Thế mà y lại trốn mất, cái thằng nhãi đó.

Ngốc Đản đi qua đi lại, chép miệng liên hồi, chỉ thiếu một bước cuối cùng nữa thôi, vậy mà đúng lúc này tất cả đổ sông đổ biển. Thậm chí hắn đã tính, đợi tất cả xong xuôi sẽ nói cho thằng nhãi đó chân tướng, đưa y về nhà an toàn, nhưng bây giờ mọi chuyện đi vào ngã rẽ rồi.

Đang suy nghĩ thì một chiếc xe taxi phóng vèo tới, phanh chói tai dừng lại bên cạnh Ngốc Đản, hắn nhảy ngay lên xe, cùng mấy người trong xe nói cái gì đó, chiếc xe mau chóng chọn một phương hướng rồi lên đường, thoáng chốc biến mất trong dòng xe nườm nượp.

Chuyện này phải nhanh, vì đám kia rất cảnh giác, chỉ cần có chút dấu hiệu bất ổn là chúng ôm tiền biến mất ngay. Nhưng hai tiếng trôi qua, tìm kiếm không có kết quả, số lượng nghiệp vụ viên được huy động mỗi lúc một nhiều, từ trong bộ đàm truyền ra tiếng tranh cãi, càng lúc càng nóng nảy.

" Đã tìm được chưa?"

" Vẫn chưa tìm thấy, đang truy xuất camera để tra ngược lại, cậu ta rời đi sớm hơn anh ba bốn chục giây thôi."

" Mau đi tìm đi, trên người cậu ta không có một đồng, kinh nghiệm xã hội không nhiều, chẳng chạy xa được đầu ... Chắc chắn không tới sân bay, nhà gà, bến xe, thế nào cũng nghĩ cách kiếm ít tiền để quay về Thượng Hải."

" Đợi chút đã, chúng tôi đang tra camera."

" #%^, bảo chúng tôi đợi tới bao giờ hả, đã tìm gần hai tiếng rồi đấy."

" Nói chuyện kiểu gì thế, chửi ai vậy hả?"

" ...."
Bạn cần đăng nhập để bình luận