Nội Tuyến

Chương 306: Đừng học ác thiếu gia. (1)

" Chính là hắn đấy ... A Kê ca, ha ha ha ..." Đại Hồ Lô cười vang nghe rất giả, dẫn theo Mộc Lâm Thâm giới thiệu người ở trước mặt:

Hắn tuổi khoảng chừng 30, mặt trắng không râu, toàn thân nước hoa thơm phức, tướng mạo thuộc dạng ăn cơm nhão, mở mồm nói là ỏn à ỏn ẻn mắng Đại Hồ Lô:" Cái gì mà Kê ca chứ, khó nghe chết đi được ... Vì này là ..."

" Mộc thiếu gia, người của Mã ca, huynh đệ của Qua ca." Nhị Hồ Lô nâng giá cho Mộc Lâm Thâm:

" Ái chà chà, Mộc gia, Mộc gia, chào anh." Vị Kê ca kia vinh hạnh vô cùng, không ngờ danh nhân lại là tiểu soái ca thế này, khom lưng bắt tay rối rít nâng cấp cách xưng hô lên một bậc:

Cái nghề buôn da bán thịt làm ăn không dễ đâu, vừa sợ bạch đạo, lại sợ hắc đạo, người kiếm ăn ngoài đường cùng gái đĩ đều giống nhau, không có tôn nghiêm và liêm sỉ gì cả, ở dưới đáy xã hội này cũng phân đẳng cấp, bọn họ chắc là cấp bét của bét. Thế nên vì vào được Khách sạn Trung Bắc kiếm mối làm ăn, tên kê đầu này sẵn lòng dập đầu gọi Mộc thiếu gia là cha. " Nói xem vì sao không cho anh vào, giá cả bàn không được, hay là vì thanh danh của anh quá kém?" Mộc thiếu gia hất hàm hỏi:

Kiểu kinh doanh này, phải để cho khách sạn mở một mắt nhắm một mắt mới có thể làm được, chứ sống chung một mái nhà thì có thể giấu giếm ai được? Dĩ nhiên, đây là chuyện chia chác giữa mấy bên, mà nếu rắc rối thì chắc chắn xoay quanh giá cả thôi, nếu không thì là vị huynh đệ này dẫn theo cô gái thanh danh không tốt, không phải là hàng kém chất lượng giá cao ảnh hưởng đến uy tín, thì cũng là hành vi không sạch sẽ khiến khách sạn gặp rắc rối, trong thế giới ngầm thì điều đó cũng chẳng khác gì có lý lịch xấu, quy tắc ở đây rất tàn nhẫn. Thanh danh kém, biến! Với Mộc thiếu gia sống ở khách sạn nhiều hơn ở nhà thì loại chuyện này quá quen thuộc. “ Không phải đâu Mộc gia, có một thằng cha đông bắc đã vào trước, quan hệ rất tốt, tôi có đưa tiền cũng không vào được... Thật sự không phải vấn đề gì khác, không phải đang khoác lác với anh, các em gái dưới quyền tôi đều làm thêm, đều là sinh viên đại học cả, tôi còn không nhân các loại học cao đẳng hay trung cấp ấy chứ, thật luôn... Tôi còn dẫn một em nữa đến đây cho các anh kiểm hàng. Qua đây, Tiểu Tiết Nhi…” Kê ca vẫy tay gọi:

Sau đó từ trong xe bước ra một cô gái khoảng mười tám, mười chín tuổi, mặc quần jean trễ cạp, tóc buộc đuôi ngựa, gò má ưu mỹ trơn mịn, nhìn cảm tưởng như búng ra nước, khuôn mặt thanh thuần mỹ lệ. Cô gái đi thẳng tới chỗ họ, bước chân tự tin, vẻ đẹp trẻ trung rực rỡ khiến hai huynh đệ Hồ Lô nhìn mà thèm chảy nước miếng. Kê ca rất hài lòng về phản ứng đối phương, đắc ý giới thiệu:" Đây là Mộc gia, sau này phải nhờ Mộc gia chiếu cố cho việc kinh doanh của chúng ta đấy."

Em gái này là hàng mang tặng, chơi miễn phí đây mà, Mộc thiếu gia lại chẳng hiểu quá, y bỗng dưng bật cười, trước kia tiêu tiền đúng là lãng phí. Có điều lần này y phải công nhận là mắt mình chưa đủ hỏa hầu, nếu như chỉ nhìn thoáng qua lần đầu thì thực sự không nhìn ra được cô gái tuổi còn rất trẻ này làm cái nghề ấy.
Bạn cần đăng nhập để bình luận