Nội Tuyến

Chương 327: Bước chuyển ngoặt bất ngờ. (1)

Màn đêm buông xuống thành phố Hàng Châu, đường Đông Hoa, khu Đông Viên. Một cái sân rộng lớn nằm lặng lẽ giữa bóng tối, trên cổng lớn được hàn từ thép chắc chắn treo một tấm biển hiệu to: Vận Chuyển Thần Ưng . Ánh đèn đường mờ nhạt chiếu rọi lên bức tường vôi trắng loang lổ, làm nổi bật những vết ố đã tích tụ theo thời gian, cánh cổng to vẫn mở rộng. Trong sân, ánh đèn sáng rực, chiếu rọi khắp mọi ngóc ngách. Cái nghề đặc thù này luôn bận rộn ban ngày với việc dỡ hàng, còn ban đêm lại là lúc vận chuyển hàng đi. Một vài chiếc xe tải lớn đã sẵn sàng lên đường, động cơ rền vang, tiếng gầm rú hòa lẫn vào không gian náo nhiệt. Vừa bước vào cổng, ánh đèn pha từ những chiếc xe tải chiếu thẳng vào làm Mộc Lâm Thâm gần như không nhìn rõ được mọi thứ xung quanh. Y nheo mắt lại, bước chậm hơn, cố gắng định hình cảnh vật trong ánh sáng chói tới nhức mắt ấy. " Này, mày là ai vậy, cút đi, đừng có chặn cửa." Hai người đang chỉ huy xe cộ liền chạy tới, nhìn bộ dạng nhếch nhác của Mộc Lâm Thâm thì ngạc nhiên:

Người còn lại tò mò:" Mày không phải là ăn mày đấy chứ, giờ này đi ăn mày không đúng giờ rồi."

" Tôi tìm Mao Thế Bình." Mộc Lâm Thâm không để ý tới thái độ của đám tôm tép này, gọi thẳng tên ông chủ bọn chúng:" Chính hắn mời tôi đến, đừng dùng mắt chó nhìn người."

Oa, thằng chó này ở đâu ra mà láo thế, hai tên hán tử này đều cao lớn vạm vỡ, nhưng không phải là loại đầu óc ngu xi tứ chi phát triển, bảo một tên trông người, một tên chạy về báo. Lát sau tên chạy về lại chạy ra, gọi:" Cho thằng đó vào."

Xem ra đúng là người mà Mao Thế Bình muốn tìm, tên đại hán dẫn Mộc Lâm Thâm đi thẳng vào tòa nhà. Bên trong cánh cửa sắt khóa chặt lại là một khung cảnh hoàn toàn khác. Đèn điện sáng trưng chiếu khắp nơi, những nhân viên bận rộn nhận tiền chuẩn bị lên đường, người thì đang kiểm tra đơn hàng, khắp không gian tràn ngập mùi thuốc lá, mồ hôi và những tiếng cãi vã, tranh luận ồn ào. Mộc Lâm Thâm bình thản bước qua, ánh mắt chỉ lướt qua tất cả, không hề để lộ một biểu cảm nào, y tiếp tục theo sau đại hán, tiến vào một căn phòng có gắn tấm biển ghi "Phòng giám đốc". Vừa mới vào một cái, bộ dạng thê thảm của Mộc Lâm Thâm làm Mao Thế Bình đang uống rượu định chửi mắng giật mình đứng bật dậy, phất phất tay đuổi tên tay chân đi, cẩn thận đóng cửa lại. Hắn nhìn Mộc Lâm Thâm từ trên xuống dưới một lượt, không tưởng tượng được sao y lại ra nông nổi nãy:" Làm sao thế, dù có bị bốn năm thằng to lớn liên tục cưỡng bức cũng khong tới mức suy thế này."

Quần áo toàn thân nhăn nhúm, lấm len bùn đất, mặt trắng bệnh, Mao Thế Bình bất giác đưa tay ra sờ trán Mộc Lâm Thâm, giật mình lần nữa:" Nóng quá, sao thế này?"

Đầy một bụng lửa giận tức thì tiêu biến hết, Mao Thế Bình giọng dịu hơn:" Đừng sợ, con người tôi thẳng tính, mắng Lão Qua vài câu, không có ý gì đâu ...
Bạn cần đăng nhập để bình luận