Nội Tuyến

Chương 704: Bản tính ngông nghênh. (2)

Khi Từ Đồng Lôi đứng trên nóc xe nhìn thấy chiếc xe cảnh sát cuối cùng rời đi, hắn vịn vào thân cây nhảy xuống, cây không cao lắm, vậy mà hắn khuỵu chân lảo đảo ngã uỵch ra đất, run chứ, không run sao được, xém chút nữa là xong đời rồi. Nơi này cách ngã tư năm km theo đường thẳng, có thể dễ dàng quan sát mọi việc xảy ra tại điểm giao hàng vừa rồi, không nghi ngờ gì nữa, đó là một cái bẫy, không biết tin tức lộ ra từ đâu, dù thế nào Tiểu Mộc cũng nói đúng, mấy thằng kia đúng là cảnh sát thật. Việc đầu tiên sau khi bình tĩnh lại đứng dậy là Từ Đồng Lôi mở cửa xe, kéo Vương Lập Tùng xuống, đá hai cú huỳnh huỵch vào người hắn, vừa đá vừa mắng chửi: "Đồ khốn kiếp, mẹ mày chứ, còn nói không có vấn đề gì, còn nói đây là địa bàn quê hương mày, suýt chút nữa thì chúng nó tóm gọn cả bọn tao rồi … thằng óc lợn này chứ, mày vừa mới vào nghề đấy à, lộ liễu như thế mà mày không nhận ra."

"Lôi ca, đó là người mà Lão Hán liên lạc, tôi thấy không có vấn đề gì mà." Vương Lập Tùng da thô thịt dày, có bị đánh cũng không đau, nhưng mà trong lòng ấm ức, ai ngờ cảnh sát lại vô liêm sỉ như vậy, đến việc giả dạng xã hội đen cũng làm, ai mà ngờ được:

"Mày mọc hai cái mắt làm gì, để hít thở à? Trong cái nghề này, ngoài bản thân ra, thì tin được ai chứ? Mắt không sáng, sớm muộn cũng vào tù cho muỗi đốt … đồ ngu." Từ Đồng Lôi lại tặng thêm Vương Lập Tùng hai cú đấm, xem ra còn chưa hả, đá thêm một phát nữa:

Lúc này đến lượt người hòa giải phải ra tay rồi, Mộc Lâm Thâm cũng nhảy xuống xe giả vờ can ngăn, đẩy Từ Đồng Lôi sang một bên, khuyên nhủ: "Lôi ca, chuyện này không thể trách huynh đệ bên mình được, tình hình bên ngoài biến đổi khôn lường, ai mà ngờ được sẽ xảy ra chuyện gì chứ."

" Ối, lần này thật sự nhờ có chú em mày nên mới thoát … Thôi, lên xe đi, lên xe đi." Thái độ của Từ Đồng Lôi đối với Mộc Lâm Thâm bây giờ đã thay đổi gần như 180 độ, vừa lên xe, hắn liền đưa cho Mộc Lâm Thâm một điếu thuốc, châm lửa, giơ ngón cái khen ngợi: "Chú em này, cậu đúng là quý nhân đấy, cứu tôi không chỉ một lần rồi … Ái chà, đáng lẽ nên tin cậu sớm hơn mới đúng, lần trước đối xử với cậu không phải."

Quay đầu lại một cái, Từ Đồng Lôi gắt gỏng với Vương Lập Tùng, hét lớn: "Lái xe, đi nhanh... chỗ này không thể đến lần hai được đâu."

Vương Lập Tùng phủi bụi trên người, vẫn còn có chút không thoải mái, cảm giác địa vị của mình vừa bị đẩy xuống cuối:" Lái đi đâu ạ?"

" Lái về phía nam ... Ra khỏi tỉnh."

" Ở đó vừa mới xảy ra chuyện, chẳng may chúng nó tra xe thì sao ạ, sau xe còn nửa xe tiền giả đấy anh."

Mộc Lâm Thâm ngoảnh đầu lại nhìn, cũng bị hai tên này làm cho giật mình. Phía sau hàng ghế thứ ba toàn là tiền giả được đóng gói cẩn thận, cứ thế mà chở đi, đúng là gan to thật, liều lĩnh đến mức không sợ chết. Sao lại cảm thấy cách làm này khác biệt quá lớn so với kiểu giao hàng số lượng lớn nhỉ? Không kịp suy nghĩ nhiều, Từ Đồng Lôi hét lên với Vương Lập Tùng: "Nơi càng nguy hiểm thì lại càng an toàn, lái xe qua đó."

" Để tôi lái xe cho." Mộc Lâm Thâm đảo mắt một cái, đột nhiên xung phong:

Xe dừng lại, Vương Lập Tùng bị Từ Đồng Lôi đuổi ra ngồi ghế sau, Mộc Lâm Thâm ngồi vào vị trí lái, từ từ điều khiển xe một cách vững vàng. Từ Đồng Lôi hơi căng thẳng, vậy mà còn lên tiếng trấn án Mộc Lâm Thâm: "Đừng căng thẳng, đừng căng thẳng… tuyệt đối đừng căng thẳng."

"Không sao đâu Lôi ca, tôi thấy anh phán đoán rất chính xác. Nơi càng nguy hiểm thì lại càng an toàn, ai mà ngờ được chúng ta lại đi qua ngay chỗ vừa xảy ra chuyện?" Mộc Lâm Thâm âm thầm nịnh nọt Từ Đồng Lôi thêm một cú:

"Đương nhiên, lão tử đã lăn lộn hơn mười mấy năm, có sóng gió nào mà chưa trải qua đâu." Từ Đồng Lôi tỏ vẻ đắc ý, nói khoác để che giấu sự lo lắng của mình:

Gần đến trạm thu phí, Mộc Lâm Thâm thò đầu ra, từ từ đỗ xe ở cửa thu phí, nhìn chị gái phát thẻ cười hỏi: "Mỹ nữ, có một mình thôi à?"

"Soái ca, đừng có mơ mộng nữa, cầm thẻ rồi đi chậm thôi." Chị gái thấy Mộc Lâm Thâm mặt mũi tuấn tú, bèn trêu đùa một câu:

Mộc Lâm Thâm cầm thẻ, tiện tay sờ vào tay cô gái kia một cái, làm cô giật mình rụt tay lại, thẻ rơi xuống. Mộc Lâm Thâm mở cửa xe nhặt lên, gửi cô một nụ hôn gió rồi lên xe đi mất. Vừa lên đường, Từ Đồng Lôi liền mắng: "Tôi nói này, thằng chó má cậu, lúc nào động cỡn không được mà lên cơn động cỡn vào lúc này?"

"Đúng là bị anh nói trúng rồi, Lôi ca, cũng mấy ngày rồi tôi không ăn mặn, bây giờ cứ nhìn thấy con gái là cảm thấy nóng ran cả người." Mộc Lâm Thâm chép miệng nói với vẻ đói khát:

Từ Đồng Lôi và Vương Lập Tùng cười sằng sặc, tiếng cười làm không khí căng thẳng dần tan biến. Mộc Lâm Thâm nhân lúc hai người đang thư giãn, cẩn thận hỏi: "Đi đâu đây, Lôi ca?"

" Đi về phía nam, rời khỏi tỉnh, tới Tùy Châu, nơi đó có một đại hộ." Từ Đồng Lôi chỉ đường:

" Hả?
Bạn cần đăng nhập để bình luận