Nội Tuyến

Chương 157: Lần nữa gặp giai nhân. (1)

Thời đại bây giờ các vụ án không còn độc lập đơn lẻ như trước kia nữa, do nhiều nhân tố, giao thông phát triển, liên lạc thuận lợi, cũng có thể là để né tránh đả kích, thường liên quan rất rộng. Vụ án 402 xuất phát từ tỉnh Thiểm Tây nhưng lại có sợi tơ liên hệ nối với thành phố Thượng Hải cách đó cả nghìn dặm ... Ngày 17 tháng 6, giữa trưa, nắng hè rực rỡ, tràn đầy năng lượng khiến thiên nhiên và cảnh quan nơi đây được bao bọc ánh vàng tuyệt đẹp, một chiếc xe mang biển vùng ngoài đi tới đường Hồ Nam thành phố Thượng Hải, đường phố ồn ào mang theo vài phần mùi vị phố chợ, bớt đi không khí đô thị, cả người và xe đều đi lại lẫn lộn trên đường, tiến chậm như rùa. Lái xe thò hẳn đầu ra ngoài, tựa hồ tìm kiếm cái gì đó. Ồ, tìm thấy rồi, một mặt tiền nhỏ không bắt mắt lắm, lại bị hai cái cây tán lá rậm rạp đan xen vào nhau che đi mất tấm biển nền đen thiếp chữ vàng: Quán cơm Khánh Thần. Nhìn cảnh này làm trong lòng lái xe thả lòng rất nhiều, ông ta đỗ xe ở đằng xa, quan sát một hồi không thấy có khách vào mới đi xuống, thong thả bước tới quán cơm, nhà hai tầng, tường vàng, cửa sổ gỗ màu đen, đó gần như là phong cách đồng nhất trên con đường này, chỉ khác nhau lớn nhỏ thôi. Quán có mười mấy cái bàn, còn chưa tới giờ đông khách một cô gái tết bím tóc xinh xắn, ăn mặc kiểu nữ sinh Thượng Hải cổ, đứng sau quầy tính tiền. Giữa thành phố hiện đại phồn hoa, đâu đâu cũng thấy những cô gái ăn mặc thời thượng, trang điểm cầu kỳ này, một cô gái mang lại cảm giác đơn thuần tươi mát như thế thật hiếm có. Cô gái phục vụ đang chống tay trên bàn vẻ mặt lờ đờ ngài ngủ, thấy nam tử trung niên đi tới liền đứng ngay dậy, mời ông ta vào bàn. Loại bàn trong quán cơm này là nhỏ thường thích hợp nhất hai người ngồi, rõ ràng không phải chỗ bạn bè tụ tập, là kiểu quán thích hợp khách quen đi một mình hoặc rủ thêm một người bạn thân hoặc người yêu thì hơn, cảm giác ấm cúng, đồ đạc khá cũ, hiển nhiên là quán lâu năm. Phục vụ tay chân nhanh nhẹ rót trả hỏi ăn gì. Nam tử trung niên nhìn quanh quán một lượt đánh giá, đột nhiên hỏi một câu:" Ông chủ của các vị họ Lâm à?"

" Dạ." Phục vụ viên máy móc gật đầu rồi quay sang nhìn cô gái ở quầy:

Cô gái đang làm sổ sách không vui:" Chú hỏi chuyện đó làm gì, tới ăn cơm hay tìm ông chủ?"

" Tìm ông chủ, thuận tiện ăn cơm." Người đó cười, đó là nam tử trung niên, thân hình hơi phát tướng, mặt hiền hòa trông không giống người xấu:

Cô gái ở quầy nhíu mày đánh giá một lúc, vươn cổ ra phía sau gọi:" Cha, cha ... Có người tìm này."

Chốc lát sau có nam tử buộc tạp dề chạy ra, người cao ráo gầy gò, nhìn bộ dạng thì rõ ràng vừa rồi ở trong bếp làm việc, đi ra tay cò đang quệt vào tạp dề. Cô gái chỉ chỗ khách ngồi, ông chủ đó đi tới khom người niềm nở hỏi:" Không biết anh muốn gọi món gì, quán cơm Khánh Thần chúng tôi có món diêm bát kê vang danh xa gần, anh có muốn một xuất không?"

Người đó không trả lời, lấy ra một bức ảnh, nói:" Có một chàng trai nhờ tôi tới đây chuyển lời với anh."

" Hả? Tôi không quen, ai thế này?" Thái độ của ông chủ quay ngoắt 180 độ, gạt tấm ảnh xuống đất, vừa nói không quen lại chỉ mặt khách:" Này nhé, tôi nói cho anh biết, dù thằng nghịch tử này ở ngoài kia có vay bao nhiêu tiền đi chăng nữa thì cũng không liên quan tới tôi, đừng có tới đây ăn vạ ...
Bạn cần đăng nhập để bình luận