Nội Tuyến

Chương 144: Bế tắc cả hai đầu. (6)

Đi được chừng 2 km, tới một chỗ rẽ, thấy một cửa hiệu nhỏ treo biển hương vị Tứ Xuyên, thực đơn treo ngay ngoài cửa, giá cả công khai rõ ràng, chính là nơi thích hợp với người dạ dày lớn, ví tiền nhỏ, không cần lựa chọn nữa, chọn nơi này luôn. Hai người đi vào cửa hiệu ngồi xuống, Mộc Lâm Thâm gọi vài mấy món ăn, thế nhưng phục vụ lại chẳng phải em gái đất Xuyên, mà là bà nương tây bắc, ghé qua ô cửa gọi món đen xì xì dính mỡ hét to bảo đầu bếp làm thức ăn. " Này bà chủ ơi, trên bàn có mấy con ruồi đậu này." Mộc Lâm Thâm la oai oái:

" Mùa hè sao mà tránh được ruồi, có bảo cậu ăn rồi đâu." Bác gái thẳng thèm để ý, còn đang bận lau cái bàn khác, hai món nguội từ cửa đưa thức ăn đẩy ra, bà ta liền thuận tay cầm lấy đặt lên bàn của bọn họ:

Fuck, bọn ruồi còn nhanh hơn cả người, bay loanh quanh đĩa thức ăn, Mộc Lâm Thâm lại hét lên:" Xem này, xem này bà chủ, ruồi sắp đậu vào thức ăn rồi."

Bác gái quay đầu sang lườm y:" Nó thì ăn được bao nhiêu của cậu mà kêu?"

Con mẹ nó chứ, có kiểu lý lẽ đó à? Mộc thiếu gia nghẹn muốn tắc thở luôn, Ngốc Đản cười khùng khục trong cổ họng, cầm đũa lên làm động tác đuổi ruồi, sau đó gắp món rau trộn cho vào mồm nhai rau ráu. Tên này ăn một cái là như hùm như sói, chẳng để ý gì, còn Mộc thiếu gia khi dùng đũa công cộng rất chú ý tới hoàn cảnh xung quanh. Có điều hoàn cảnh cũng thay đổi y rất nhiều, rút đôi đũa từ ống, lấy giấy ăn lau mấy lần, rồi đưa đũa vào đĩa lạc trông có vẻ sạch sẽ, cẩn thận cho vào miệng. " Ăn tạm đi, nhập gia tùy tục mà, đợi xong việc rồi anh mời cậu ăn tiệc." Ngốc Đản nhìn mà thương, hứa hẹn:

Nhưng giọng điệu này lại khiến Mộc Lâm Thâm nghe mà sởn gai ốc, cảnh giác nói:" Anh dùng giọng điệu này nói chuyện là chắc chắn không có ý gì tốt đẹp, anh mời tôi á? Lừa ma à, bằng vào chút tiên lương của anh, tới Thượng Hải chỉ mua được một chai rượu vang tầm trung thôi."

" Cậu nói gì thế, cùng lắm thì tôi bỏ một năm tiền lương ra mời cậu ăn cơm, được chưa?" Ngốc Đản rất khách khí, bị người ta mỉa mai vẫn không nóng giận:

Khách khí như thế, ôn nhu như thế là Mộc thiếu gia càng nghe càng thấy không ổn, y nhìn chằm chằm Ngốc Đản một lúc, dần dần trên mặt hiện ra nụ cười:" Tôi hiểu rồi, lại muốn thỉnh giáo chuyên gia Mộc hả? Miễn đi, tôi giúp anh mấy lần rồi nhưng anh chưa thực hiện lời hứa, chuyên gia không thể nào tin anh được nữa."

" Không phải tôi không muốn thực hiện, mà là điều kiện chưa cho phép đấy chứ, trong đội của tôi có rất nhiều đồng chí nữ, có thể giới thiệu cho cậu mấy người luôn. Thật đấy, loại hình nào cũng có, nếu cậu thích khẩu vị nặng, ngay cả thể hình như kia cũng có luôn." Ngốc Đản chỉ bác gái cao lớn tây bắc, hắn dần mò ra cách giao lưu với Mộc Lâm Thâm rồi:

Mộc Lâm Thâm không ngại kiểu nói chuyện lăng nhăng thế này, ngồi thẳng lưng lên, ra vẻ đường hoàng nói:" Trông anh cũng đáng thương lắm, nói đi, muốn hỏi vấn đề tâm lý gì?"

Ngốc Đản hạ mình nói:" Cậu biết mà, chuyện nhỏ này làm sao qua mắt thầy Lâm được chứ?"

" Có vẻ là tôi biết thật đấy, tôi đang đợi anh nhờ vả tôi đây, ai mà ngờ đầu óc anh quá chậm chạp, đến khi cùng đường rồi mới mở miệng." Mộc Lâm Thâm khinh thường, lúc này món hồi oa nhục được đưa lên, thịt cháy vàng với tỏi hành lá xanh trông rất bắt mắt:

Ngốc Đản tức lắm, đối với loại người này thật không biết phải làm sao, nếu nói y tâm cơ sâu xa thì y thích thể hiện vài ba câu là lộ rồi, nói y đơn thuần thì có những chuyện y biết thừa nhưng không nói ra, kệ cho người ta uất nghẹn. " Có vẻ cậu biết gì đó rồi phải không?" Ngốc Đản hít sâu một hơi, dùng ngữ khí nghiêm túc hỏi:

" Bế tắc chứ làm sao, tiền phạm tội đại bộ phận thông ma máy thanh toán POS chuyển đi rồi, với trình độ quản lý của ngân hàng trong nước, chẳng cần lừa, bọn ngốc cũng lách qua sơ hở được. Còn các anh khi thuận theo manh mối đó tra ra thì cơm canh nguội lạnh hết, chẳng cách nào định tội."

Cái đó hắn cũng biết, định mắng nói vào trọng điểm, đừng khoe khoang nữa, Ngốc Đản cố nhịn:" Còn gì nữa?"

" Mục đích của các anh là nhổ cỏ tận gốc, nhưng mà bây giờ thì chỉ thấy cỏ chứ không thấy gốc. Vừa vặn nhân vật quan trọng có thể tìm thấy gốc lại tỏ thái độ không rõ ràng với hai chúng ta, như gần như xa. Nói cho tôi biết, người bên anh sắp mất hết kiên nhẫn rồi hả?" Mộc Lâm Thâm cười hỏi:

Chuyện này nhìn có vẻ dễ, nhưng ở góc độ của Tiểu Mộc, dưới hoàn cảnh hạn chế thông tin mà đoán ra, không thể không khiến Ngốc Đản bội phục:" Làm sao ông trời sinh ra thứ quái thai như cậu."

Đúng là quái thai thật, đánh giá này không ngờ khiến Mộc Lâm Thâm cười tít mắt:" Anh viết đáp án lên mặt rồi còn cần tôi đoán gì nữa, người ta không chủ động liên hệ với chúng ta, cũng chẳng có động thái gì là định rút lui bỏ của chạy lấy người, nên cả anh và tổ chức của anh đều ngu người không hiểu gì luôn đúng chứ, thế này còn không phải là bế tắc thì còn là cái gì nữa."

Lại làm Ngốc Đản tức tới tiêu hóa không tốt rồi, cứ tưởng tìm ra cách giao lưu với y, không ngờ tự biến mình thành thằng ngốc. Mộc Lâm Thâm nhởn nhơ ăn uống, thi thoảng lại liếc mắt nhìn hắn, tựa hồ bộ dạng tức tới ngu người của hắn rất thú vị.
Bạn cần đăng nhập để bình luận