Nội Tuyến

Chương 284: Đêm khuya lời nói thật. (1)

“Trong Trang Tử có một câu chuyện như thế này, nước Tống có một người làm nghề kéo tơ, đã phát minh ra thuốc trị bệnh tê cóng, chỉ nhằm mục đích giúp những người kéo tơ mùa đông không còn khổ sở nữa. Nhưng một thương nhân nước Lỗ nghe được, đã mua với giá cao, rồi tặng cho vua Ngô, dùng trong quân đội và lập được nhiều chiến công, đổi lại được cả vàng chục ngàn lượng... Cậu đã từng nghe qua câu chuyện này chưa?” Thân Lệnh Thần mặc dù không đạt tới mức độ nhìn thấu nội tâm người khác như Mộc Lâm Thâm, song bằng vào vốn sống tích lũy hơn đối phương tới 20 năm, hắn nghĩ mình có thể phần nào hiểu được chàng trai này, cố gắng thuyết phục:

" Anh không phải là người đầu tuyên khuyên giải tôi." Mộc Lâm Thâm tủm tỉm cười, có bốn bác sĩ tâm lý cho rằng đã nhìn thấu được y, muốn dùng thủ đoạn tâm lý học của họ cải tạo y, kết quả đều bị y cải tạo:

" Cậu hiểu lầm rồi, tôi không khuyên bảo cậu, tôi chỉ thắc mắc, một người thông minh như cậu, tại sao không biết lợi dụng tài hoa của bản thân để tạo ra giá trị lớn hơn? Tôi tìm hiểu được, gần đây cậu sống không tốt nhỉ?" Thân Lệnh Thần hơi ngả người tới, nói rất thẳng:" Không phải tôi tâng bốc cậu đâu, ngoài kia có khối kẻ tướng mạo không bằng cậu, mồm mép không bằng cậu, vẫn có thể dựa vào cái mặt, cái miệng sống rất tốt ... Tại sao cậu lại để bản thân bị phụ thuộc vào cha cậu? Đó là điều tôi thấy rất khó hiểu."

Mộc Lâm Thâm ngạc nhiên một chút, y chưa từng nghĩ đến vấn đề như vậy, câu nói bất ngờ này, khỏi phải nói nó hợp ý y thế nào, y vổ đùi đánh đét một tiếng, chỉ vào Thân Lệnh Thân, nói một cách nghiêm túc: “ Vì câu này của anh, tri kỷ ... Chờ chút, tôi có một chai rượu ngon, chia cho anh một nửa.”

Nói xong y bò dậy, không lâu sau từ trong tủ rượu tìm ra được một chai rượu vang, đây là chai rượu duy nhất còn sót lại trong bộ sưu tập của mình. Y nắm chặt cái nắp, vẻ mặt có chút xót xa, uống hết là không còn nữa, đến mức khi mở nắp cũng nghiến răng nghiến lợi, lẩm bầm trong miệng, gì thế nhỉ, mình lúc nào cũng tự thấy mình là một nhân vật vĩ đại, sao càng sống càng ngu ngốc thế này? Mới về được vài ngày, cái thằng nghiên cứu tâm lý biến thái như mình, trong mắt người khác cũng sắp trở thành biến thái thật rồi. Người này chắc chắn là một người có tính cách thẳng thắn, không chút giả dối, sự uất ức, sự bất lực, cả đống thứ không hợp thời, làm Thân Lệnh Thần cảm thấy gần gũi một cách kỳ lạ. Cả hai vừa uống vừa nói chuyện, không hay biết, giống như những người bạn lâu năm, cùng với hơi men trong người mỗi ngày một tăng, khoảng cách giữa họ dần dần biến mất, mối quan hệ cũng ngày càng gần gũi hơn. Nhưng Tân Lệnh Thần cũng cảm thấy khó khăn ngày càng tăng, vì người trước mặt không chỉ không ngốc, mà còn thông minh hơn hầu hết mọi người. Những người như vậy đã nhìn thấu mọi chuyện, ngay cả khi hắn cố gắng giấu giếm một chút mánh khóe cũng không thể. Nói một cách khác, muốn thuyết phục được người này độ khó không phải bình thường đâu, hắn lấy làm lạ, ở Thiểm Tây, ai thuyết phục được người này đi làm nội tuyến thế? Cho dù một chút do dự thôi cũng bị Mộc Lâm Thâm nhìn ra, y vừa nâng ly mời rượu vừa cười khùng khục xấu xa, nói với Thân Lệnh Thần:" Anh lại đang nghĩ, làm thế nào để dụ tôi lên thuyền đấy à?
Bạn cần đăng nhập để bình luận