Nội Tuyến

Chương 337: Biến cố thấy lòng người. (4)

Đám Đại Hồ Lô xôn xao, sao lại đem chuyện làm ăn nhường cho người ta chứ, Mộc Lâm Thâm không cần quay đầu nhìn chỉ tay vào cả bọn, ra hiệu im lặng. Người kia không rõ tình thế, khịt mũi nói:" Lại chẳng phải chuyện kinh doanh của các anh, anh lấy cái gì mà giao cho chúng tôi."

" Nhưng có chúng tôi ở đây, các anh không thể làm ăn tốt được, hơn nữa đuổi các anh đi với chúng tôi mà nói là chuyện dễ như trở bàn tay mà thôi." Mộc Lâm Thâm nói chuyện vẫn rất nhẹ nhàng, không hùng hổ như người kia:

Người đông thì gan lớn, đám huynh đệ Hồ Lô triệu tập tới ba mươi mấy thằng tiểu lưu manh, loại choai choai này kỳ thực khá vô dụng, một khi đánh nhau thường lại bất chấp, không biết nặng nhẹ, nhất là khi chiếm ưu thế. Đối thủ do dự, hiển nhiên nắm đầm không cứng bằng đối phương, miệng cố cứng cũng chẳng được. Khi hắn còn đang do dự thì Mộc Lâm Thâm giở lại mánh cũ, vươn tay ra:" Trả tôi 5000, toàn bộ một dải đường Chính Dân sẽ là của các anh, chúng tôi tới nơi khác làm ăn. Số tiền này chỉ là tượng trưng thôi, anh làm tốt, một ngày còn thu nhiều hơn, chơi thế đủ đẹp chưa?"

" Nói lời giữ lời nhé?" Người kia kinh ngạc, cái giá này quá rẻ:

Roẹt một phát, Mộc Lâm Thâm rút cả mộc cọc tiền từ trong túi ra, vung tay ném bịch xuống đất rồi nói: "Cái loại buôn bán nhỏ này, tôi đâu có để vào mắt, nhưng nếu cứ tiếp tục đánh đấm như thế, đụng phải cảnh sát thì ai cũng chẳng được lợi... Sao, không thì tôi đưa các anh một vạn, các anh thu dọn đồ đạc rồi cuốn xéo khỏi nơi này nhé?"

Phương pháp xử lý khác thường này có hiệu quả rất nhanh, người kia quay lại cùng đám đồng hương bàn bạc, thật ra phải nói là cả đám rối rít gom tiền thì hơn, chuyện hay như thế còn bàn bạc gì nữa. Thế là chẳng mấy chốc một xấp tiền giao vào tay Mộc Lâm Thâm, y giữ lại phần của mình, thuận tay ném phần còn lại cho đám thủ hạ:" Nghe thấy chưa hả, chia số tiền này rồi giải tán đi, không ai được gây sự với bọn họ nữa."

Đám lưu manh thấy tiền liền mắt sáng rực, vây quanh huynh đệ Hồ Lô để chia tiền, thế là hò reo rời đi, còn hai người này thì không hề động đến đồng nào, nghênh ngang rời đi. Những kẻ "ăn trộm bản quyền" của người thì cuối cùng cũng thở phào nhẹ nhõm, ôn thần đã được đuổi đi, cơ hội kiếm tiền đã đến, lập tức bắt tay vào in ấn tờ rơi. À, cả thằng đang chảy máu mũi kia, tối nay nhớ gọi vợ mày đến làm việc nhé. Thực sự là dễ như thế à? Chắc chắn là không thể nào, lát sau huynh đệ Hồ Lô ngồi trong quán rượu của Hồng Bá cười trộm. Ối trời ơi, lừa được đám ngốc đó một vố, tiết kiệm được một khoản giải tán, hai người họ cười đến nỗi mỡ trên người rung lên bần bật, đem số tiền mà Qua ca chia cho, đưa cho Tiểu Mộc, thế mà vẫn còn dư hơn hai nghìn nữa. Đám địa đầu xà so với dân ngoại lai quả thật có lợi thế không hề nhỏ, đó là họ biết cách tránh né sóng gió. Hiện là 3 giờ chiều, giờ lưng chừng thế này trong quán không có khách, chỉ có Mộc Lâm Thâm, huynh đệ Hồ Lô, chị Hồng, Hồng Bá đang nhổ rau trong sân, chuẩn bị buổi tối, Tiểu Linh thay ông làm phục vụ, trong quán rượu chỉ toàn nhân mã thuộc hệ Lão Qua, trò chuyện không phải kiêng dè gì. Chị Hồng nghe xong chuyện hôm nay cũng đang cười khúc khích, ngồi chải tóc cho Tiểu Linh, cô nhóc này chẳng buồn bã lắm, còn nhỏ mà khá trải đời rồi, quen với bi hoan ly hợp, mất việc ở chỗ Lão Qua lại chạy tới quán của Hồng Bá.
Bạn cần đăng nhập để bình luận