Nội Tuyến

Chương 151: Ai mới là kẻ ác. (2)

Một bên vỗ bàn quát tháo, bên kia ầm ầm chửi lại, không ai nển nang gì ai, ấy nhưng mà lạ ở chỗ đó, nhìn qua tưởng bọn họ sắp xông vào giải quyết bằng tay chân rồi, vậy mà chửi cứ chửi, tiền cho vay cũng cứ cho vay, đúng là quân tử động khẩu không động thủ. Giao tiền xong, ba người kia còn cẩn thận chụp ảnh những thứ giá trị trong nhà rồi nghênh nghênh cái mặt rời đi, Mộc Lâm Thâm đi tiễn vẫn lải nhải. Trước khi cửa đóng lại, Mã Thổ Chuy còn cảnh cái:" Nhóc con, tốt nhất là ngoan ngoãn trả tiền đúng hạn đấy, nếu không cẩn thận tôi rỡ cái ổ chó của cậu."

Mộc Lâm Thâm sợ cái gì chứ chỉ duy nhất một điều không sợ là bị người ta rỡ ổ chó thôi, y nhịn cười đến khổ, làm mặt nhăn nhó như táo bọn, ba tên kia cười to mà đi. Không biết rằng khi vừa lên lầu đóng cửa lại, tới lượt y cười tới muốn đau bụng luôn. Ngốc Đản thì đã ngồi đếm tiền rồi, tiền thật trăm phần trăm, hắn có thể khẳng định, không thiếu đồng nào, hắn chửi thề, con mẹ nó chứ, chẳng có gì hết, chứng minh thư không, nhà cửa không, thế mày cũng vay được tiền. Thằng nhãi này nên nhốt cả đời trong bệnh viện tâm thần mới đúng, thả y ra là tai họa ... Đáng sợ nhất là tốc độ học cái xấu của y, mới ngày nào bọn họ trốn tới Hán Trung còn là thằng nhóc ngây thơ, lớ nga lớ ngớ, đi làm ăn cướp còn bị một thằng bé ít tuổi hát tát cho, vậy mà giờ đây cũng tay trắng mà y lừa được của cả dân cho vay nặng lãi rồi. Thực sự quá đáng sợ. Đúng lúc này trong nhà vệ sinh phát ra tiếng ư ử cùng với tiếng va chạm, Ngốc Đản đi vào, vén rèm tắm ra, tên làm giấy tờ giả bị quấn băng dính, đang kêu ư ủ muốn nói kia kìa. Băng dính dán miệng vừa được Ngốc Đản xé ra, tên làm giấy tờ giả khóc không ra nước mắt:" Địt con mẹ chúng mày, chúng mày thất đức quá, lấy chỗ của tao ra vay nặng lãi, quá bằng giết người."

" Vậy tôi giúp anh báo cảnh sát nhé?" Ngốc Đản hỏi:

" Ấy đừng đừng, đại ca, đại ca ơi, tha cho em một đường sống đi, làm người sao có thể thiếu lương tâm như thế, các anh vay tiền của thằng chó đó khác gì ép em vào đường cùng." Tên làm giấy tờ giả sợ đái ra quần rồi, nghĩ tới đám này bỏ đi, để lại đống nợ cho mình không kìm được nước mắt, sao lại có kiểu người khốn nạn thế này:

Đang nói thì bất thình lình cánh tay to như cái cột của Ngốc Đản xiết cổ hắn, miệng hắn liên tục phát ra tiếng xuỵt xuỵt trấn an:" Đừng phản kháng, đừng phản kháng, không sao đâu, ngủ một giấc thôi, khi nào thức dậy thì tự mình đi đi nhé, đừng ở lại đây."

Người đó dần dần mất đi ý thức, bị Ngốc Đản siết cổ ngất xỉu rồi. Mộc Lâm Thâm nhìn cảnh đó mà hưng phấn không thôi:" Này, không chết chứ?"

" Không sao đâu, chưa tới một tiếng là tỉnh thôi." Ngốc Đản cẩn thận đặt hắn nằm thẳng, kiểm tra mạch, hơi thở rồi mới đứng dậy rời phòng vệ sinh."

" Ngốc Đản, dạy tôi chiêu đó đi." Mộc Lâm Thâm đi theo sau nài nỉ:

Ngốc Đản nhìn y lúc này hai mắt trong veo đơn thuần, như đứa trẻ con xin kẹo người lớn, chẳng hiểu sao hắn lại rùng mình: " Thôi, bằng vào cái miệng của cậu đã hại chết bao nhiêu người rồi, còn học chiêu này làm gì?"

" Học thêm một nghề không bao giờ là thừa mà." Mộc Lâm Thâm vẫn nài nỉ:

" Cậu mà bị người ta bắt được là chết chắc đấy, cậu có hiểu trò này thất đức thế nào không? Ngay cả bọn tội phạm cũng không chơi như thế."

" Mới có mấy vạn, tôi tính chuyện này trong vòng một ngày chưa vỡ lở được đâu, làm thêm vài vụ nữa, phải có chừng chục vạn mới bõ công chứ."

Ngốc Đản quay đầu lại nhìn Mộc Lâm Thâm, nói thật, thằng nhãi này nhìn có vẻ nhát gan, nhưng ở một số phương diện lại to gan tới mức làm người ta phát hãi. Lớn gan, trí tuệ hơn người, quan niệm thi phi cực thấp, Ngốc Đản hết sức bất an, cảm giác mình đang làm chuyện rất sai trái. " Anh lo gì chứ, nếu hắn vì chuyện này mà tởn tới già, không làm chuyện bất chính nữa, vậy thì anh vừa cứu cuộc đời một người rồi đấy. Còn chúng ta cũng chẳng việc gì phải sợ, nếu chạy thoát, coi như xong, bọn cho vay nặng lãi đó biết đâu mà tìm, nếu biết thách dám tới Thượng Hải tìm tôi.
Bạn cần đăng nhập để bình luận