Nội Tuyến

Chương 107: Quay đầu chợt lại thấy. (2)

" Tin chứ, anh từ bệnh viện tâm thần ra mà." Mộc Lâm Thâm gỡ tay Trương Cuồng ra, chép miệng nói:" Anh không bỏ tôi lại, còn hai lần đưa tiền để tôi đi, nếu tôi cứ như thế mà bỏ đi thì tệ quá ... Tôi nói này Ngốc Đản, anh đừng làm cái mặt thối khó ưa đó, cầu xin tôi nhiều chút thì đã đỡ phiền hà rồi."

" Cút đi, đừng có mơ."

" Vậy đứng trách tôi không giúp anh nhé, với trí thông minh của anh thì không ứng phó nổi với Lão Lư đâu, nói không chừng còn có người lợi hại hơn cả Lão Lư thao túng mọi chuyện ở phía sau đấy."

" À, chúng tôi không uy hiếp cậu thì thôi, bây giờ cậu còn uy hiếp ngược lại chúng đấy hả?" Trương Cuồng làm động tác muốn đánh:

Lão Mã cũng cũng phối hợp ngăn Trương Cuồng lại, vờ vịt giữ tay hắn khuyên can:" Ngàn vạn lần đừng học giận cậu ấy, trở về giám đốc lớn đuổi việc chúng ta đấy ... Tôi nói này Tiểu Lâm, không, thầy Lâm, tôi cũng trịnh trọng xin lỗi cậu. Nếu trong nhà biết cậu không đi, chẳng biết sẽ vui mừng thành thế nào."

Liên Cường cũng xun xoe:" Tôi đã nói mà, trong lòng mỗi người đều có chính nghĩa, sẽ không thể đứng nhìn tội ác diễn ra."

" Các anh thôi đi, cầm tiền lương trước thời Giải Phóng đi bắt tội phạm thời hiện đại, sống cuộc đời không phải của nhân loại, vậy mà còn nói cái gì mà quên mình vì người khác, bảo vệ bình an ... Đám người mặc đồng phục các anh, thực ra cũng cùng khái niệm với làm đa cấp, đều bị tổ chức dùng một loại tư tưởng và hành vi để tẩy não rồi." Mộc Lâm Thâm thở dài thương hại:

Lời này chẳng hay ho gì, nhưng mà nghĩ kỹ thì hình như là cũng không phải là sai, huống hồ dù đúng thì tranh luận cũng không nổi, chuyện này bọn họ lĩnh giáo rồi.

Cứu nghĩ chọc một câu sẽ khiến đám ngốc đó nổi giận, ai ngờ cả đám lại sa sút tinh thần làm Mộc Lâm Thâm thở dài theo, đúng là cái đám ngốc, có điều là loại ngốc khiến người ta tôn trọng.

Trương Cuồng vỗ vỗ vai Mộc Lâm Thâm mấy cái:" Đừng nói chúng tôi, cái nghề này chỉ khi nào cậu bước chân vào mới hiểu được thôi, còn cậu thì sao, vì cái gì mà quay lại."

" Vì cái gì ấy à?" Mộc Lâm Thâm cười tự trào:" Nói thật là tôi chẳng biết, con người tôi không có lý tưởng, không có mục tiêu, sống chỉ để đốt thời gian, tìm kích thích, tìm mới mẻ cho qua ngày. Nếu nói có mục tiêu gì thì bao năm qua đó là chọc tức cha tôi, tôi làm đủ mọi thứ để ông ấy phải khổ sở, phải mất mặt ... Lần này nhìn lại thấy làm thế vô vị, đối thủ không đánh trả có gì hay ho đâu, theo các anh ít nhất có đối thủ đàng hoàng, cũng có kích thích, có tính khiêu chiến, giống như Lão Lư nói ấy, kiếm chút cảm giác thành tựu xem sao ... À Ngốc Đản, muốn tôi giúp thì anh cũng phải xin cho tôi ưu đãi gì chứ, chẳng lẽ tôi làm không công à?"

Té ra thằng nhãi này không đi là vì buồn chán, muốn tìm kiếm kích thích mới, phá cha y bao năm không thấy vui nữa, giờ đi phá người khác kiếm thành tựu. Trương Cuồng dở khóc dở cười, hỏi:" Vậy cậu muốn cái gì?"

" Tiền thì các anh chẳng thưởng được mấy đồng, tôi không thèm, thăng chức thì tôi chẳng phải cảnh sát nên vô ích. Hay thế này đi, giới thiệu cho tôi một hoa khôi cảnh sát nhé, tôi chưa từng tán tỉnh em gái cảnh sát nào." Mộc Lâm Thâm vỗ tay:" Đúng rồi, sao không nghĩ ra sớm, giới thiệu cho tôi một cô đi."

Trường Cuồng không thèm để ý tới y nữa, Mộc Lâm Thâm không chịu buông tha:" Này Ngốc Đản, sao anh còn vô sỉ hơn cả bọn đa cấp thế, chẳng lẽ định bắt tôi làm việc không công, không cho ích lợi gì à, thế thì làm sao mà tôi làm tốt được."

" Ấy ấy, thầy Lâm, đừng giận, kệ anh ấy, còn có tôi nữa mà, để tôi giới thiệu cho cậu, với điều kiện như cậu, hoa gì cũng phải them đuổi cậu ấy chứ." Liên Cường vỗ mông ngựa:

Mộc Lâm Thâm nghe câu này cảm giác quen thuộc, giọng điệu giống mấy thằng bạn xấu của mình chứ sao, bỏ rơi Trương Cuồng, khoác vai hắn:" Thế này mới là anh em, tranh thủ lúc nào dẫn tôi đi gặp nhé."

" Không thành vấn đề, chúng tôi cùng dẫn cậu đi." Mã Phong Hỏa cũng tới góp vui, hắn nhận ra rồi, tâm tính người trẻ tuổi mà, chỉ cần dỗ cao hứng thì cái khác đơn giản lắm, cũng khéo léo lấy lòng:" Thầy Lâm này, buổi chiều cậu lợi hại thật đấy, làm chính ủy của chúng tôi tức ói máu, làm sao cậu lại nhìn ra con trai chính ủy xảy ra chuyện thế?"

" Tôi không chỉ nhìn ra, còn biết là mới xảy ra không bao lâu nữa cơ." Mộc Lâm Thâm đắc ý nói:

" Thật đấy à, làm sao cậu nhìn ra?" Đến cả lái xe ghét y nhất cũng tham gia câu chuyện:

" Tôi nghe nói người học tâm lý học lợi hại lắm, nhìn một cái là có thể thấy được bí mật của người khác, thầy Lâm, dạy chúng tôi đi." Liên Cường mặc dù cũng đang phối hợp thôi, có điều từ các loại biểu hiện của Mộc Lâm Thâm hôm nay, thực sự khiến bọn họ ngạc nhiên không thôi:

" Không huyền bí như vậy, tâm lý học là từ biểu hiện bề ngoài nhìn ra nội tâm bên trong một người, ví như vị chính ủy Từ chiếu nay vậy, mặt mày thì xám xịt, tinh thần thì sa sút, cái này hơi trừu tượng ... Tôi dạy cho các anh một mánh đơn giản hơn, đó là nhìn cổ áo của một người, chín phần mười đoán ra được trạng thái cuộc sống của người đó, cổ áo sơ mi của chính ủy Từ ngả màu, tích một lớp mồ hôi mà còn chưa giặt, ông ta lại là lãnh đạo, không người vợ nào quan tâm tới chồng lại để chồng ra ngoài với bộ dạng đó, không nhìn ra trong nhà ông ta có chuyện mới là lạ." Mộc Lâm Thâm khoe khoang:

" Hình như thế này đâu đủ sức thuyết phục." Mã Phong Hỏa học một cái kiểm tra ngay cổ áo người khác, trừ Trương Cuồng ra thì bọn họ đều không khác gì cả:

" Các anh là cẩu độc thân thì nói làm gì?" Mộc Lâm Thâm cười gian:" Trừ chứng cứ thì còn có lời khai nữa, buổi chiều tôi đi vệ sinh, vô tình nghe được hai nữ cảnh sát ở nhà xí nữ bàn tán, nói con trai của chính ủy làm sao đó, tôi chỉ nghe qua câu được câu mất .. Vờ vịt lừa ông ta, ha ha ha, vậy mà lại đúng."

Thì ra là như thế, đáp án này làm mọi người ôm bụng cười không thôi, bảo thằng nhãi này đi nhà xí còn chịu nghe ngóng tin tức, đúng là nhân tuyển có một không hai để làm nội tuyến.

Chỉ Trương Cuồng không tham gia cùng bọn họ, nhìn Mộc Lâm Thâm chiều nay với mấy người kia còn như kẻ thù giai cấp, lúc này chẳng khác gì đám chiến hữu lâu năm cùng ba hoa bốc phét, hắn thấy đây mới là năng lực lớn nhất của Tiểu Mộc, bất kể bệnh viện tâm thần, đội ngũ đa cấp, bây giờ là cảnh sát, y đi tới đâu cũng dễ dàng hòa nhập.
Bạn cần đăng nhập để bình luận