Nội Tuyến

Chương 454: Nguy hiểm từng theo bước chân. (2)

Nhung Vũ nhìn vẻ chấn kinh trên mặt Mộc Lâm Thâm thì biết là y chưa nghĩ tới, đúng là người mới, có thủ đoạn đấy, nhưng vẫn non, có điều đã rất nguy hiểm rồi, để y tự phát triển thêm vài năm, bọn chúng cũng không đối phó được:" Cậu có đồng ý với lời tôi nói không?"

" Vâng, anh nói đúng, khi đó tôi nghĩ tranh thủ thu gom đám huynh đệ còn chưa hoàn toàn tản mác hết, có thể làm lớn một phen, đúng là suy nghĩ hơi đơn giản." Mộc Lâm Thâm thở dài:

" Cảm ơn cậu đã hiểu, có những người biết điều gì là đúng nhưng lại không kiên trì được, hoặc bị lợi ích làm mờ mắt. Họ sẽ cho rằng thiện ý của người khác là có mục đích bất chính, họ đã giàu có đến mức quên mất nguy hiểm. Câu nói sinh ở nơi khó khăn, chết ở nơi an nhàn, tới giờ vẫn là chân lý đúng đắn." Nhung Vũ nói chuyện luôn kèm với nụ cười, lần này hắn cười thật, càng lúc càng hài lòng với chàng trai này, khoác vai Mộc Lâm Thâm, giống như một người đi trước đang dẫn dắt một người trẻ tuổi:

Tới tận bây giờ, Mộc Lâm Thâm vẫn chưa hiểu vì sao người ta lại để mắt đến mình. Chứ sao, anh đây đã sống rất kín tiếng rồi, mục đích thật sự của y chỉ muốn kiếm chút tiền rồi rút lui, không hề có ý định dấn sâu vào vòng xoáy này. Trước kia không thiếu tiền, bây giờ chỉ thiếu tiền, Mộc Lâm Thâm không còn là một nội tuyến đỏ thuần túy như hồi đột nhập vào tổ chức đa cấp nữa, y đang đứng giữa ranh giới mong manh tội phạm và chính nghĩa dể trục lợi. Mộc Lâm Thâm không nói gì cả, chỉ đơn thuần đi bộ trên phố như lời mời của Nhung Vũ, nhưng đây có phải chỉ đơn thuần là đi dạo thôi không? Chắc chắn không phải, mục đích thực sự là gì, Mộc Lâm Thâm đang cố đoán, nhưng vẫn cảm thấy không chắc chắn. Chốc lát sau, vẫn là Nhung Vũ mở lời trước:" Có vẻ như cậu không thích cách nói chuyện này... Vậy chúng ta nói về tương lai nhé?"

" Người như tôi còn có tương lai nữa sao?" Mộc Lâm Thâm phòng thủ:

" Dù không có cũng phải tranh đấu giành lấy một cái chứ. Tiểu Mộc, cậu rất giỏi , có nhớ lúc suy đoán thân phận của tôi không, đoán vài câu đã làm tôi phải giật mình."

" Tôi đoán bừa mà."

" Không, cậu đoán rất chuẩn đấy, đặc biệt là chuyện liên quan tới cha tôi ... Ha ha ha, cậu có biết trước kia ông ấy làm cái gì không?" Nhung Vũ hỏi:

" Cái này tôi thực sự không đoán ra." Mộc Lâm Thâm không phải người khiêm tốn, nhưng giờ không khiêm tốn không được, cái tên tử tù đó chắc chắn chính là tâm bệnh của Nhung Vũ, nghĩ lại lúc đó mình đúng là lắm mồm, khoe khoang cái gì chứ:

" Ông ấy từng là một tên trộm, dựa vào ăn trộm để kiếm sống nuôi gia đình, ông ấy có câu danh ngôn như thế này, nếu như ăn trộm bị bắt thì là phạm tội, nếu như không bị bắt thì là do công sức lao động mà có." Nhung Vũ nhìn Mộc Lâm Thâm:" Cậu thấy câu này thế nào?"

Lý lẽ méo mó, nhưng đúng là hợp khẩu vị Mộc Lâm Thâm:" Bất kể là có được bằng cách nào thì cũng là công sức lao động, kể cả có là phạm pháp."

" Đúng, về điểm này cái nhìn của chúng ta đều tương đồng, chính vì thế cậu càng nên suy nghĩ tới tương lai của mình, hẳn cậu cũng nhận ra rồi đúng không, cậu không thuộc về nơi này, suy nghĩ của cậu quá khác biệt, cậu lạc loài ở đây. Tôi đang nghĩ, cậu đã chuẩn bị để đi bất kỳ lúc nào rồi, đúng không?" Nhung Vũ bất ngờ nói một câu xoáy vào tim Mộc Lâm Thâm:

Mộc Lâm Thâm thất kinh nhìn hắn, không ngờ hành vi của mình lại bị nhìn ra, điểm này đến cả Thân Lệnh Thần cũng bị y qua mặt, vậy mà một người còn chưa tiếp xúc với mình mấy lại nhìn ra, sao không sợ? Mình đánh giá sai về người này rồi à? " Không cần ngạc nhiên, chỉ cần nghĩ một chút là có thể rút ra kết luận này. Cuộc sống đối với cậu mà nói, dường như càng giống một cách để trả thù sự tầm thường hơn là một phương tiện kiếm sống.
Bạn cần đăng nhập để bình luận