Nội Tuyến

Chương 366: Tiểu Mộc tên là gì? (4)

Trước nay bên trên tuyển người toàn chọn đám trẻ vị thành niên, cao lắm cũng không thể quá 20, Mộc thiếu gia rõ ràng đã vượt qua tuổi có thể đào tạo rồi. Lão Qua không muốn thả người đi, từ khi có thằng nhóc đó tới, cuộc sống ông ta thanh thơi biết bao, mà cũng không tán đồng:" Phan Tử, không thích hợp đâu, tuổi đó của cậu ta tay cứng rồi, luyện không ra nữa, với lại Tiểu Mộc là đứa va chạm với cuộc sống rồi, đã có tư tưởng riêng, không dễ nhào nặn, không an toàn đâu."

Tuyển mộ dân trộm cắp, một là tuổi phải còn nhỏ, dễ kiểm soát, hơn nữa không gian phát triển cũng rất lớn, hai là tầm nhìn không được quá rộng, nếu không sẽ dễ thay lòng đổi dạ. Người ta học xong nghề rồi chạy mất tự kiếm ăn, không phải phí công à? Phan Tử không phải là chưa từng cân nhắc những điều này, hắn xích lại gần rồi nói nhỏ: “ Anh nói đúng, Tiểu Mộc đúng là không thích hợp làm trộm, nhưng anh không cảm thấy cậu ta thích hợp với …”

" Làm gì nói phứt đi ..." Lão Qua cũng không tìm thấy được vị trí thích hợp cho Tiểu Mộc, thằng nhóc đó làm gì cũng có vẻ quá dễ dàng:

" Không làm được trộm nhưng có thể cầm đầu bọn trộm, anh không thấy cậu ấy có tài thủ lĩnh à, hai cái thằng đần chuyên gây họa kia, ấy mà rơi vào tay cậu ta lại thành tướng tài, đánh đâu thắng đó. Nếu trong tay cậu ta có một đám tinh anh sẽ có thể làm việc lớn thế nào? "

Nhắc tới hai thằng ngốc Lão Qua bật cười, nhưng ngay lập tức lấy lại vẻ mặt nghiêm nghị, ngẩn người ra một lúc. Những gì Tiểu Mộc đã làm hiện lên từng cảnh trong đầu ông, đầu tiên là đứng đường mời khách, rất nhanh sau đó đã thân thiết với huynh đệ Hồ Lô, rồi nhanh chóng lập ra một đội du kích lưu oanh. Ngay khi chiến dịch truy quét mại dâm và trấn áp các hoạt động phi pháp bắt đầu, đội du kích lưu oanh đã thay đổi hình thức, chuyển sang tổ chức rút thăm trúng thưởng bất hợp pháp, thậm chí còn sắp xếp cho một đám người thất nghiệp đến chùa thu tiền, chỗ đó thì khỏi phải nói là an toàn đến mức nào, công việc Phật giáo chẳng liên quan gì đến công việc của cảnh sát, nên chẳng ai gây khó dễ cho họ. " Thấy chưa, anh cũng phát hiện ra rồi mà." Phan Tử vui vẻ nói:

Lão Qua nghĩ ngợi hồi lâu vẫn lắc đầu, nói một cách không chắc chắn: “ Phan Tử, cậu quá nóng vội rồi, tri nhân tri diện bất tri tâm, mới chỉ bao lâu mà cậu đã muốn lôi kéo người ta, xuất thân của người ta thế nào? Cậu có rõ không? Gốc gác ra sao, cậu có biết không?”

" Cho nên em mới lôi kéo anh về Thượng Hải tra, nếu thằng nhóc người của Du Tất Thắng còn chẳng phải tra một cái là ra hay sao?" Lúc này Phan Tử mới nói ra mục đích của chuyến đi:

Lão Qua gật gù nói: “ Cũng được, cứ điều tra đi, thằng nhóc đó giỏi quá mức rồi, tôi nghĩ mãi không ra, ngay cả Du Tất Thắng cũng không giỏi bằng thằng nhóc đó, thằng cha đó tên chuyên bóp cổ tống tiền, hắn kiếm tiền mà chẳng cần dùng đến đầu óc … Đúng rồi, thằng nhóc Tiểu Mộc này tên thật là gì nhỉ … ôi, tôi cũng không rõ nữa, phải hỏi Mã quả phụ thôi, người do hắn giới thiệu cho tôi.”

Phan Tử trừng mắt lên:" Cái gì, ngay cả cậu ta tên là gì mà anh cũng không biết à? Em tưởng là anh biết chứ? Mã ca bảo em hỏi anh ấy."

" Hỏi cái gì mà hỏi, tôi có biết đâu, Mã quả phụ hôm đó nói là phái cho tôi một người, thế là Hắc Cương lái xe chở tới, tôi đinh ninh bọn họ phải biết chứ." Lão Qua bực mình:

" Mẹ nó, vậy là các anh đều chẳng ai biết cậu ta là ai, cứ thế mà dùng luôn à?" Phan Tử đến cạn lời, toàn là các vị đại ca mà hắn sùng bái từ nhỏ, vậy mà làm ăn sơ xuất như thế:

Bấy giờ hai người mới nhận ra rằng, chàng trai được đánh giá có tài lãnh đạo ấy, chẳng ai biết lai lịch xuất thân của y, mọi người cứ như thế mà tiếp nhận y, chẳng nghi ngờ. Phải rồi, chuyện đó bắt đầu từ bao giờ nhỉ? Chẳng ai nhớ nữa, mọi người cứ hết sực tự nhiên coi y như người nhà vậy, Lão Qua ngớ ra rất lâu, sau đó càng thấy phải tra cho ra, hơn nữa phải giữ bí mật.
Bạn cần đăng nhập để bình luận