Nội Tuyến

Chương 735: Binh phong sở hướng. (4)

Phải nhanh lên mới được, Mộc Lâm Thâm vội vã chạy lên lầu, đứng giữa cầu thang, thấy người thu mua phế liệu đang đi loanh quanh ro to, sắp qua tới nơi rồi. Không còn cách nào khác, Mộc Lâm Thâm giận dữ quát: "Hét cái gì mà hét, cút đi... Có phải mày định đến để ăn trộm đồ không?"

" Này, này ... Làm cái gì thế hả?" Cẩu Tử ở trong phòng nghe thấy tiếng quát tháo vội chạy ra:

Mộc Lâm Thâm chỉ tay, tức tối nói: “ Cẩu ca, có người thu mua đồng nát đang la hét ầm ĩ ngay trước cửa chúng ta… Ê, thằng đầu trọc kia, cút ngay lập tức đi, có tin tao thả chó cắn mày không?”

Mẹ nó chứ, câu này đụng chạm quá, Cẩu ca ngó đầu nhìn, chẳng qua là mấy thằng thu mua đồng nát thôi, đám người kia đáp:" “Chai lọ, thùng giấy, lon nhựa, có gì bán nấy, sao cậu lại dọa người ta?”

" Không có gì, không có gì ... Các anh đi đi." Cẩu Tử nhìn mấy tên đồng nát, phẩy tay xua đuổi:

“Có nghe thấy không, bảo mày cút đi đấy, thằng đầu trọc.” Mộc Lâm Thâm trợn mắt chửi bới. Người thu mua đồng nát tức giận xoay người bỏ đi. y vui vẻ cười toe toét, quay lại nịnh bợ Câu Tử: “Cẩu ca, anh cứ ngồi đấy, việc nhỏ này để bọn em lo là được, thằng nào léng phéng tới đây chết với em.”

“Lại đây, đứng nghiêm chỉnh… Đặt đồ xuống, rửa mặt đi.” Cẩu Tử bất ngờ dẫn Mộc Lâm Thâm trở lại, và càng ngạc nhiên hơn khi hắn vặn một chai nước tinh khiết rất quý giá, bảo y lau qua mặt:

Mộc Lâm Thâm bị hành động khác thường này làm chẳng hiểu gì cả, bối rối hỏi: “Sao vậy? Cẩu ca, có phải đi xem mắt đâu mà phải ăn mặc đẹp thế.”

Rắc, Cẩu Tử dùng điện thoại chụp liên tiếp mấy tấm ảnh khuôn mặt của Mộc Lâm Thâm, rồi vung tay nói: "Đi đi, chụp cho cậu vài bức ảnh làm kỷ niệm, sau này cậu là người của chúng tôi rồi."

Sau khi đuổi Mộc Lâm Thâm đi, tên canh gác này liền gửi những bức ảnh vừa chụp đi, đối phương nhận được, hắn để lại lời nhắn trên điện thoại: Người do Địa Lôi mang đến hẳn là đáng tin, đôi mắt của Lão Lôi tinh ranh lắm, những kẻ ông ta tìm được đều là những kẻ không sợ chết. Gửi xong tin nhắn, hắn đưa mắt nhìn qua ống nhòm. Trên đường sớm đã không còn bóng người. Thế là hắn lại như thường lệ, tự rót rượu ra uống một mình, và mơ màng tưởng tượng về cuộc sống tươi đẹp sau khi mọi việc kết thúc…

Tìm được rồi, tìm được nội tuyến rồi. Đảng Ái Dân hào hứng ôm chầm lấy đồng đội trong cánh đồng cao lương, hỏi gấp: “Chắc chắn chưa?”

“ Chắc chắn rồi, y cứ mắng tôi là đầu trọc mà, hơn nữa, y còn làm dấu hiểu chỉ về phía đó.” Cảnh sát hình sự cải trang cười đến híp cả mắt:

" Thằng nhóc, cậu lập công đầu rồi." Đảng Ái Dân gọi điện gom người:

" Chỉ đạo viên, bài hát này có hàm nghĩa đặc dù gì à?" Đội viên hỏi:

“ Còn phải nói à, câu chuyện đằng sau này dài lắm, ha ha, chỉ có cậu ta mới hiểu được.” Đảng Ái Dân hào hứng nói, rồi ngồi bệt xuống đất, bắt đầu gửi tin nhắn này, vừa gửi, hắn vừa lẩm bẩm: “Lũ nhóc trong tổ chuyên án chắc chắn nhịp tim sẽ tăng vọt lên tần suất 200 ngay thôi.”

Tìm được rồi, tìm được nội tuyến rồi. Phòng chỉ huy bỗng chốc náo loạn, Lâm Kỳ Chiêu chạy ra ngoài thì va phải ghế, cả hai cảnh sát giám sát cũng mất bình tĩnh, vì quá phấn khích mà đâm sầm vào khung cửa. Một thông tin vị trí đơn giản đã đánh dấu rõ ràng tọa độ ẩn giấu bên đường quê này. " Đặc trưng khuôn mặt, khớp."

" Xác nhận mục tiêu."

"Nhóm Lôi Đình số 0 đã mai phục ở hai bên đường, khoảng cách giám sát là 2,7 km."

Kỹ thuật trinh sát lần lượt báo cáo, có người nhường chỗ.
Bạn cần đăng nhập để bình luận