Nội Tuyến

Chương 149: Cách phá cục tàn nhẫn. (5)

Báo cáo của tên thủ hạ cũng chẳng làm tình hình rõ ràng hơn, hai người kia từ quán cơm đi ra thì bỗng nhiên chẳng hiểu sao lại hủy điện thoại. Hai tên thủ hạ báo cáo xong thì bám theo, phát hiện bọn họ đi gặp một nam tử, sau đó nữa thì nam tử kia và tên to xác đồng loạt chạy mất, bọn họ chỉ đành báo theo Mộc Lâm Thâm, bị y dẫn đi lòng vòng mấy lượt, rồi biến mất ở cổng khu dân cư này. Như thế thì bảo Đồ Thân Hào làm sao suy ra được nguyên nhân với lý do, bực mình đóng cửa kính, bỏ lại một câu:" Mau đi tìm đi, tìm được thông báo cho tôi."

" Vâng!" Tên thủ hạ nhận lệnh làm ra vẻ tích cực chạy vào khu dân cư, thực ra cả đám chi biết lang thang đi xung quanh chứ chẳng biết phải tìm kiếm thế nào:

Hai người đó bỗng dưng lại biến mất, hơn nữa lại bằng phương thức đáng ngờ như thế, làm Đồ Thân Hào không sao yên tâm được. Lối vào khu dân cư này nhỏ, hắn đỗ lại một chút đã bị mấy bác gái đi ra đi vào mắng cho rồi, đảnh lùi xe ra đường:" Lộ Lộ, cô nói xem rốt cuộc đã xảy ra chuyện gì?"

" Chắc bọn họ đợi quá lâu không thấy chúng ta liên hệ, cho nên thất vọng bỏ đi rồi." Dương Mộng Lộ lúc nào cũng thế, như thể hết thảy mọi việc đều chẳng liên quan gì với mình:

" Không thể nào, bọn chúng đi thế nào được chứ? Chứng minh thư, thẻ ngân hàng, tiền mặt đều đã bị tịch thu, tôi chỉ để lại cho bọn chúng mấy trăm đồng, chúng ở nhà trọ ba ngày, tên trên người đã tiêu hết ... Vậy mà lại bỏ đi à?" Đồ Thân Hào thấy chẳng thuyết phục thế nào:

" Vậy chẳng lẽ là ..." Dương Mộng Lộ như nghĩ ra cái gì đó, mắt mở to:

Đồ Thân Hào tiếp lời cô:" Làm một vụ lớn rồi đi."

" Chứ còn làm sao được nữa, người ta bị anh ép lên Lương Sơn rồi." Dương Mộng Lộ thở dài, bất kể là ép chuyện gì đều không có kết quả tốt:

Đồ Thân hào sờ râu, có vẻ như cũng hơi xấu hổ, có điều chỉ thoáng cái hắn đã cười to, nói:" Lương Sơn có mấy nghìn nhân mã, cũng chỉ có 108 tướng mà thôi."

" Anh nói vậy là sao?" Dương Mộng Lộ nghe ra giọng điệu khinh bỉ của hắn:

" Cô nói đi, giờ là giữa trưa, khu dân cư kiểu cũ thế này, nhà nọ kề nhà kia, toàn là người quen biết nhau cả, phải ngu xuẩn thế nào mới định ra tay trộm cắp ở nơi như thế này chứ? Hai tên đó lại còn lạ nước lạ cái, chẳng biết gì về nơi này, kiếm được ra tiền à?" Đồ Thân Hào dựa vào kinh nghiệm của mình, phê bình hành vi ngu xuẩn của hai tên trộm ngu xuẩn:

Dương Mộng Lộ cựa mình, ngồi thẳng lên:" Nói vậy là anh chuẩn bị hoàn toàn vứt bỏ họ rồi hả?"

" Tiếc gì cái loại người đó chứ, cô nên lấy làm vui mừng vì không kéo hạng ngu xuẩn đó vào tổ chức mới đúng. Chuyện này thực sự quá lớn, dùng người ngoài tôi không yên tâm được, cùng lắm thì bảo Hà Béo làm cũng được." Đồ Thân Hào không đánh giá cao hai người Mộc Lâm Thâm và Ngốc Đản, mỗi ngày chỉ biết ngồi đợi, dùng số tiền ít ỏi ăn cơm mấy quán rẻ tiền, hết tiền rồi thì đi trộm cắp:

Nghi ngờ thì hết rồi, nhưng loại ngu xuẩn như vậy còn đáng dùng không? " Thế thì chúng ta còn ở đây làm gì nữa, về nghỉ cho rồi." Dương Mộng Lộ giục, với kinh nghiệm của cô, hai người kia hôm nay không có kết quả tốt, lòng thấy có chút đáng tiếc:

" Không, không, bây giờ thì tôi lại có hứng thú rồi, thời buổi này chuyện vào nhà trộm cướp không phải là ngày nào cũng có thể thấy đâu. Nếu tôi đoán không lầm thì chúng ta không phải đợi lâu, bọn chúng nóng lòng bỏ đi, nói không chừng lúc này đã ra tay rồi ..." Đồ Thân Hào đúng là hứng trí rất cao, chuẩn bị xem trò hay, còn bật nhạc lên chờ đợi:

Nhưng chuyện không diễn ra như hắn dự đoán, đợi tới hơn nửa tiếng rồi mà trong khu dân cư có chút động tĩnh nào, không nghe thấy ở đâu có tiếng quát tháo, không có tiếng xe cảnh sát, ngay cả người cũng chẳng thấy đâu cả, lối vào khu dân cư vắng tanh vắng ngắt. Khi Đồ Thân Hào sắp hết kiên nhẫn thì rốt cuộc cũng có điện thoại tới, đám thủ hạ đã phát hiện ra chiếc xe cũ đó rồi, ở Xưởng Ngũ Phường, quan trọng nhất là bọn họ nhìn thấy Mã Thổ Chuy dẫn người tới. Đồ Thân Hào lập tức ngồi bật dậy, tắt nhạc đi, hỏi:" Mã Thổ Chuy tới đó làm gì?"

Đợi cho hắn cúp điện thoại rồi, Dương Mộng Lộ mới hỏi:" Mã Thổ Chuy là ai?"

" Một tên giang hồ chuyên đi đòi nợ thuê cho người ta, ngoài ra còn cho vay nặng lãi ... Đừng nói là hai đó định vay nặng lãi nhé." Đồ Thân Hào hoang mang, hắn không đánh giá được tình hình nữa:

" Làm gì có chuyện đó." Dương Mộng Lộ không tin, làm sao mà vay được chứ, người vùng ngoài trong người không có lấy thứ gì đảm bảo, lấy gì mà vay:

" Đúng là không thể thật, đám người đó có phải ngân hàng đâu, chúng không bao giờ cho phép nợ xấu." Đồ Thân Hào nghi hoặc, hai thằng kia ngu xuẩn tới mức đó à:

Cùng lúc đó Mộc Lâm Thâm đã mở cửa đón nhân viên nghiệp vụ do công ty vay nặng lãi phái tới, một nam tử có cái đầu không theo quy tắc hình học nào, dẫn theo hai tên cấp dưới, nhìn một cái là biết cùng một loại seri rác rưởi, mở mồm một cái anh biết ngay mình sai rồi, phải nói là seri rác rưởi cực phẩm. " Mày vay tiền à?" Nam tử tự xưng họ Mã hỏi, nhìn Mộc Lâm Thâm từ trên xuống dưới:" Cái mặt mày thì còn cần quái gì phải vay tiền, trực tiếp quét mặt luôn, thiếu đếch gì phú bà bao nuôi, ha ha ha."

Ba tên cùng cười thô bỉ, thằng nhãi này cho ăn mặc tử tế một chút, học vài câu nói khéo léo là thành mỏ vàng ngay, vậy mà sống nghèo khổ thế này, đúng là ngu quá mà. Mộc Lâm Thâm mặc vào quần áo nát của tên làm giấy tờ giả, ngại ngùng mời ba vị khách vào nhà.
Bạn cần đăng nhập để bình luận