Nội Tuyến

Chương 308: Đừng học ác thiếu gia. (3)

Chẳng tốn quá nhiều thời gian, không bao lâu sau kê đầu ca đã hớn ha hớn hở chạy ra khỏi sảnh khách sạn, cười tới toét cả miệng chạy đến chiếc xe santana, cảm ơn rối rít, rồi nhét vào tay một đống tiền. Thằng cha này cảm động quá trời rồi, đúng là lời nói của đặc phái viên xã hội đen có khác, rất có sức nặng, chỉ vài câu là xong việc, trong lòng cảm kích, nhất định phải tặng cô em tươi trẻ cho Mộc gia, đêm nay Mộc gia dẫn về vui vẻ thoải mái. Mộc Lâm Thâm không nhận, y cảnh cáo tên kê đầu:" Làm việc cho tốt, tôi coi trọng anh, anh có hi vọng lọt vào bảng Forbes kê đầu của năm đấy, tới khi đó đừng quên mời huynh đệ một bữa nhé."

" Tất nhiên, tất nhiên ạ, Mộc gia đi thong thả ..." Kê đầu khom lưng vâng dạ liên hồi, nhìn cái xe cũ nát phun khói đi xa, hắn không nhịn được ngửa mặt cười vang, cứ nghĩ chuyện này có thuận lợi cũng phải chạy vài lần, quà cáp mấy lượt, còn phải hi sinh mấy em gái hiến thân, ai ngờ thuật lợi như thế, sùng bái vô cùng:" Cao nhân, đây mới thực sự là cao nhân."

" Mộc gia thật là đẹp trai." Em gái mắt nhìn theo mãi:

" Thôi em gái, đừng mơ tưởng nữa, không thấy tặng miễn phí người ta cũng không cần à? ... Đi nào, vào kia làm quen với Hoành ca, lát nữa gọi cả mấy chị em tới."

Kê đầu ca an bài, nhưng cô gái ở bên hình như không có mấy cảm giác về chuyện làm ăn vừa mới được thăng cấp. Thế nhưng có người cảm khái vô cùng, nhận được điện thoại cám ơn của Lão Qua, vì chuyện này mà chế nhạo Mã Ngọc Binh và Hắc Cương một phen. Mã Ngọc Binh nghe đầu đuôi câu chuyện ngẫm nghĩ, loại chuyện này dù là hắn ra tay cũng không dễ dàng xử lý được như thế, e là phải dẫn vài thằng thủ hạ tới, dằn mặt một phen. Ôi, bỏ lỡ nhân tài rồi. Nhân tài như thế, vậy mà đi làm thằng dắt gái, mồi chài, thật uổng phí quá đi. Ánh đèn rực rỡ của thành phố về đêm luôn là khung cảnh đẹp nhất, nhưng đôi mắt của người bình thường chẳng thể nhìn thấy được những vết thương đang bị vẻ đẹp ấy che giấu. Ban đêm, khi ánh sáng lung linh của đèn đường, biển hiệu và các tòa nhà cao tầng phủ lên thành phố một lớp áo hào nhoáng, mọi thứ trông như một giấc mơ đẹp đẽ. Người ta say mê với những sắc màu rực rỡ, những dòng người qua lại, những nụ cười và âm thanh náo nhiệt. Nhưng đằng sau những sắc màu ấy là những mảng tối mà chỉ những người từng va vấp, từng bước qua những con hẻm ẩm thấp, từng nghe thấy tiếng thở dài từ những con người bị bỏ rơi, mới có thể cảm nhận được. Đó là những góc khuất nơi những đôi mắt lạc lõng dõi theo dòng người mà không bao giờ hòa vào được. Là những căn phòng chật chội, nơi tiếng cười chẳng bao giờ đến, nơi khói thuốc lá và bóng tối là bạn đồng hành duy nhất.
Bạn cần đăng nhập để bình luận