Nội Tuyến

Chương 430: Cùng tắc tư biến. (1)

" Cái gì, chạy mất rồi à?" Nhung Vũ ở bên kia điện thoại nghe Nhiếp Kỳ Phong báo cáo Mộc Lâm Thâm đã chạy mất thì giật mình, người đó biết không ít chuyện của bọn họ, nếu không nắm trong tay sẽ rất phiền toái:" Làm sao lại chạy?"

" Em gái anh tới đòi tiền, không may hai đứa đó chạm mặt nhau, đều là người trẻ tuổi không đứa nào chịu thua đứa nào, nói vài câu khó nghe, thế là Anh Tử đuổi đánh người ta, làm cả công ty náo loạn ... Sau người trong công ty nói đó là em gái anh, cậu ta sợ quá chạy mất chứ sao." Nhiếp Tử làm ầm lên trong điện thoại, phải là hắn thì hắn cũng chạy:

" Vậy anh mau đi tìm đi." Nhung Vũ thúc giục, người này chẳng những biết nhiều chuyện của bọn họ, mà hơn nữa đích thực là một nhân tài, hắn không nỡ bỏ:

" Đi đâu mà tìm được chứ, cậu ta ném trả di động và quần áo rồi, chìa khóa xe cũng bỏ lại, bắt taxi chạy mất, tìm làm sao được?"

" Đợi một chút, tôi tới ngay đây, thông báo cho những người kia tới rồi nghĩ cách."

" Được, anh mau tới đi, tôi không đối phó được với đứa em gái này của anh đâu, đang khóc lóc làm ầm ĩ ở công ty kia kìa." Nhiếp Tử đau đầu nói:

Thu lại điện thoại, Nhung Vũ lúc này đang chạy bộ dưới hàng cây, hắn bắt đầu tăng tốc chạy tới nơi ở bên hồ, không bao lâu sau lái đi Chevrolet màu ánh trăng, phóng thẳng tới Thượng Hải. Phía công ty Kim Đỉnh, Nhiếp Kỳ Phong đặt điện thoại xuống, vừa nhìn có bộ dạng ngu xuẩn của Đại Mễ, Nhị Đậu liền không nhịn được, vung tay cho liền hai cái tát, giận dữ quát:" Ai bảo chúng mày dọa người ta chạy mất?"

Hai người trao đổi ánh mắt với nhau, lặng lẽ bắt đầu cởi quần áo công ty phát, cởi xuống, gấp gọn, đặt điện thoại lên quần áo, Đại Mễ lẩm bẩm nói: “ Giám đốc Nhiếp , chúng tôi… chúng tôi hay là cũng xin nghỉ việc luôn.”

Bọn họ đã thương lượng trước rồi rồi, đi đòi nợ thật sự không phải là công việc tốt, không phải bị người thiếu nợ chửi mắng thì đánh đập, thì bị chính bị công ty đánh đập chửi mắng, nhìn xem Mộc ca, thu về cho công ty nhiều tiền như vậy mà kết cục thế nào, còn không bằng sớm đổi nghề cho xong. Làm việc dưới tay Mộc ca còn tốt, giờ Mộc ca đi rồi, bọn họ tự biết cân lượng của mình, không làm nổi cái nghề này. Nhị Đậu cúi đầu nói: “ Giám đốc Nhiếp, tôi… cũng đi thôi, Mộc ca chắc chắn không dám quay lại rồi. Chúng tôi ..."

" Con mẹ nó chứ, chúng mày, định phản à ..." Nhiếp Kỳ Phong muốn mắng chửi, nhưng mà thực sự là không đủ khí thế, hai người kia thì bỏ của chạy lấy người rồi:

Nhân viên của công ty cho vay dân sự là như vậy, nhận việc hoàn toàn dựa vào tự giác, nghỉ việc hoàn toàn dựa vào tự nguyện, lúc nào vỗ mông bỏ đi đều không ai nợ ai. Hôm nay Nhiếp Kỳ Phong gọi Mộc Lâm Thâm tới công ty, vốn dĩ còn đang chuẩn bị khen thưởng một phen rồi cùng nhau bàn bạc đại kế, ai ngờ lại xảy ra chuyện này, thế là tổn thất một viên đại tướng, Nhiếp Kỳ Phong tức tối xuống lầu. Đợi hắn đi được một lúc lâu, Anh Tử đang lén nhìn trộm qua khe cửa lặng lẽ đi ra, vết nước mắt trên mặt vừa mới lau khô, trực giác của cô mách bảo, rất có thể mình đã gây ra chuyện lớn rồi. Người trong công ty vốn dĩ không nhiều, chỉ có năm sáu người thôi, bây giờ vừa đi liền một lúc ba người, chỉ còn lại người làm tài vụ, cùng với một thủ quỹ một kế toán, một lễ tân. Người làm tài vụ càng căng thẳng nhặt đồ trên mặt đất, Anh Tử chui vào gian kế toán, nam tử lớn tuổi kia sợ hãi đứng thẳng dậy. " Không sao, không sao, anh cứ ngồi đi, cái người vừa nãy bị tôi đuổi ấy, là ai thế? Vì sao Nhiếp ca lại giận như vậy?"

" Là người mới tới ạ."

" Thì ra là người mới, thế vì sao Nhiếp ca lại vì y mà nổi giận với tôi?"

" Chuyện này ...."

" Nói mau."

" Dạ, tôi cũng không rõ lắm, đúng là vừa mới đến chưa được một tuần, nhưng cậu ấy đi thu nợ như thần ấy, thật sự không còn gì để nói, một tuần thu hơn một trăm vạn, còn đều là nợ xấu khó đòi."

" À, đúng rồi, hình như tôi đã nghe anh tôi kể, có một tên to gan dám xông vào đồn công an đòi nợ, không ngờ lại còn đòi được, đúng không?"

" Đúng rồi, chính là cậu ấy đấy, tên là Tiểu Mộc."

Anh Tử bĩu môi, lợi hại tới mấy thì cũng chỉ là một nhân viên thôi, có gì ghê gớm:" Thế thì gọi y về là được chứ sao, có gì mà phải tức giận như thế?"

Kế toán lớn tuổi cười khổ không thôi:" Đại tiểu thư ơi, cái nghề này không bình thường, người đi thu nợ không có tiền lương, đều là ăn chia theo tỉ lệ, còn chẳng ký hợp đồng, cho nên người ta đi lúc nào là đi, công ty lấy gì mà giữ lại chứ? Đến hợp đồng còn chẳng có."

Đúng là như vậy, công ty cho vay tín dụng nhỏ, từ trước đến nay không thừa nhận công ty mình có đòi nợ chuyên nghiệp, Anh Tử bị chuyện này làm cho lo lắng bất an, không biết nên làm thế nào. Cô lén lút rời khỏi công ty của Nhiếp Kỳ Phong, không dám đi thang máy, từ lối thoát hiểm lẻn ra khỏi cửa tòa nhà, nhìn thấy Nhiếp Kỳ Phong và mấy người đi cùng nhau vào, lại vội vàng trốn trở lại, đến khi người đi rồi, cô ta mới chạy trốn như bị ma đuổi nhảy lên chiếc xe đỗ bên ngoài, vừa nhấn ga vừa lùi xe, chuồn mất…

B2200, Quan Nghị Thanh đã chụp được biển số xe đó. Các thông tin về chủ sở hữu, động cơ xe, nhanh chóng hiển thị trong mạng Thiên Võng: Tên Dung Anh, nữ, 28 tuổi, đăng ký thường trú ở tiểu khu Hoài Dương đường Hoài Nam thành phố Thượng Hải.
Bạn cần đăng nhập để bình luận