Nội Tuyến

Chương 094: Thiếu gia đẹp trai nhất. (2)

Ba nam nhân kia cùng dừng lại, một nam nhân để kiểu đầu mohican, tay xăm chi chít đưa ra ngăn Mộc Lâm Thâm lại:" Này cái con mẹ mày, mày là ai?"

" Mã gia, Mã gia ... Tôi tới quy thuận anh đây." Mộc Lâm Thâm dừng lại, quên an bài của Thân Lệnh Thần đi, y muốn dùng cách của mình tiếp cận tên cặn bã này:

Nhưng mà chuyện đâu có dễ dàng như thế, Mã quả phụ hoang mang nhìn y, nhìn từ trên xuống, lại nhìn từ dưới lên, nghĩ thế nào cũng không ra mình quen biết gì với thằng này, hỏi:" Bọn mày có quen không?"

Hai người còn lại lắc đầu, không quen, thằng điên ở đâu ra thế, tên đầu mohican chỉ tay uy hiếp:" Cút xéo, cái thằng ăn mày đâu ra thế?"

" Mã gia, người cậu họ xa của tôi bảo tôi đi theo anh, ông ấy nói anh nghĩa khí ngút trời, cứu trợ nguy nan, nhất định sẽ thu nhận tôi." Mộc Lâm Thâm kỳ thực khi vừa thấy Mã quả phụ chỉ nghĩ, phải tiếp cận, còn làm thế nào thì chưa tính kỹ, cứ lâm thời phát huy thôi, binh tới tướng ngăn, nước lên đê chắn, con bà nó, sợ cái đếch:

Mã Ngọc Binh cười khùng khục, đẩy thằng đầu mohican ra, đi tới lần nữa nhìn kỹ Tiểu Mộc:" Cậu mày là ai, quen tao à?"

" Vâng, quen chứ ạ, lại còn làm việc cùng nhau nữa."

" Tên là gì?"

" Du Tất Thắng." Mộc Lâm Thâm đem tên lưu manh già nổi danh ở Thượng Hải ra, đây là chuyện không thể xác nhận được, ông ta đang chờ chết trong tù mà:

" Hả, những lời kia là cậu mày nói với mày à, còn nói tao nghĩa khí ngút trời, cứu trợ nguy nan à?" Mã Ngọc Binh trố mắt:

" Vâng!" Mộc Lâm Thâm gật đầu cái rụp:

Mã Ngọc Binh cười gập cả người, chỉ mặt Mộc Lâm Thâm cười rất lâu, đột nhiên sầm mặt phất tay:" Đưa nó vào trong."

Thằng lừa đảo láo toét này, Mã Ngọc Binh nhận ra chứ, cứu trợ nguy nan cái gì, hắn không thừa lúc người ta gặp nguy hại người là nhân từ rồi. " Ê, ê, làm cái gì thế, làm cái gì thế hả?" Mộc Lâm Thâm đẩy người, không ích gì cả, hai thằng kia cứ thế bẻ tay y ra sau đẩy vào trong công ty:

Lên tới tầng 2, Mã Ngọc Binh tựa như rảnh rỗi không có gì làm, ngồi vào ghế giám đốc, hai chân gác cả lên bàn, cười ha hả nhìn Mộc Lâm Thâm bị đẩy tới trước mặt mình:" Thằng nhãi, Du Tất Thắng là cậu mày thật à, không phải là con rơi của ông ta đấy chứ ... Không đúng, Lão Du làm sao sinh ra được thằng con đẹp mã như mày."

" Hì hì, Mã gia, tôi là thân thích xa, xa lắm ạ." Mộc Lâm Thâm cười nịnh, điều này cũng ngang với việc y đã thừa nhận vừa rồi mình nói dối:

" Vậy thì ông ta sẽ chắc chắn sẽ không nói với mày như thế, ông ta mỗi lần nhắc tới tao là hận không thể đục mấy cái lỗ trên người tao rồi. Hừ, dám tới đây để lừa tao, mày muốn làm cái gì?" Du Tất Thắng là kẻ thù trong giới của hắn, có điều đã là kẻ thù sắp chết rồi, cho Mã Ngọc Binh không để trong lòng:

" Mã gia, tôi thực sự đi vào bước đường cùng rồi cho nên mới đến nương nhờ anh, cả đám huynh đệ, đứa thì bị bắt, đứa thì chạy mất, Du lão đại cũng đợi ra pháp trường, tôi không còn đường nào sống nữa, ngay cả Thượng Hải cũng không dám về." Mộc Lâm Thâm dùng giọng Thượng Hải chính tông nói chuyện, mà tình cảnh của y bây giờ đúng là cùng đường:

" Mày phạm tội gì?"

" Tôi có phạm tội gì đâu, nhưng không chịu nổi ngày ngày phải tới đồn công an báo danh, dù không có tội cũng phải khai báo ra tội của người khác mà, bọn chúng không cho người ta sống nữa."

Mã Ngọc Binh nhìn bộ dạng thảm thương của Mộc Lâm Thâm không khỏi nhớ tới bản thân cũng có thời như thế, lang thang đầu đường xó chợ, gặp cơ hội nhỏ nhất cũng cố bám víu lấy, tâm tình đó hắn hiểu được, ngoắc ngón trở:" Mày lại đây."

Mộc Lâm Thâm tới gần hơn chút. Lần này quan sát kỹ hơn, Mã Ngọc Binh thất vọng hỏi:" Trước kia mày làm cái gì?"

" Gì tôi cũng làm được ạ." Mộc Lâm Thâm kiêu ngạo nói, hai thằng thủ hạ tức thì phì cười, hiển nhiên đã liệt y vào loại đần, chẳng biết cái mẹ gì rồi:

Mã Ngọc Binh rút hai chân lại, đứng dậy đi quanh Mộc Lâm Thâm:" Nhìn cái bộ dạng của mày, đánh nhau không làm nổi, đi thu tiền chịu rồi, làm việc nặng thì mày chẳng đủ sức. Thật không biết Lão Du mắt mù tới cỡ nào mới dùng loại như mày, xòe tay ra ... Con mẹ nó, tay mày còn đẹp hơn tay nữ nhân ... Này, chúng mày xem, cái thằng này làm gì?"

Mộc Lâm Thâm xấu mặt, vẻ đẹp trai như tài tử điện ảnh mà xưa nay y luôn kiêu ngạo, không ngờ tới thế giới ngầm lại vô tích sự như thế. Cơ mà phải thừa nhận nhãn quang của Mã quả phụ quá chuẩn xác, nhìn một cái là nhận ra lão tử là loại vô dụng rồi. Hai tên kia coi như trò vui, cũng vờ vịt đoán, không phải là bạn trai của Lão Du chứ, thế là cả ba tên đều cười điên cuồng. " Các anh đừng quá đáng nhé, không nể mặt mũi người ta chút nào à?"

Mẹ nó, cái giọng điệu như nữ nhân bị người ta vứt bỏ, bị người ta làm nhục đó lại xuất hiện ở trên người một nam nhân, làm ba người kia lại thêm một trận cười, cười tới rũ rượi. Hai thằng thủ hạ cười tới không chịu nổi rồi, Mã Ngọc Binh cũng cười đau cả bụng, chuyện vui bất ngờ này làm hắn hết sức vui vẻ, thậm chí phẩy tay đuổi nhân viên tới báo cáo công việc, lại lần nữa nhìn Mộc Lâm Thâm, lần này thì hứng thú hơn nhiều. Tuổi không nhiều, nhìn không ra là hai mươi mấy rồi, có khi còn ít tuổi hơn. Cực kỳ đẹp trai, đẹp trai theo kiểu bọn phim thần tượng, vậy mà mở mồm ra là sặc mùi giang hồ, bao người ta làm sao không cười cho được.
Bạn cần đăng nhập để bình luận