Nội Tuyến

Chương 729: Chướng ngại trùng trùng. (2)

Khi cửa thông gió mở ra, người dẫn đầu vẫy tay gọi Từ Đồng Lôi. Vương Lập Tùng làm việc với vẻ bực bội, đứng dậy đi ra ngoài, Mộc Lâm Thâm vội vàng theo sau. Ở đây có một quy tắc bất thành văn, dù làm gì cũng không được tách riêng, dù chỉ là đi tiểu hay ngồi hố xí cũng phải có người đi cùng. Khoảng thời gian thông gió trở thành lúc nghỉ ngơi hiếm hoi ở nơi này, cũng là lúc để mọi người tranh thủ thời gian giải quyết vấn đề vệ sinh. Nhà vệ sinh nằm phía sau xưởng, là nhà vệ sinh kiểu cũ, phía sau có tường bao cao hơn hai mét. Địa điểm này vẫn giống như lần trước, thực ra môi trường bên ngoài cũng chẳng khá khẩm hơn bên trong là bao. Không khí tràn ngập mùi lưu huỳnh, trên tường, trên mặt đất phủ một lớp bụi bẩn thỉu, mới đến một ngày mà hầu như ai cũng lấm lem cả rồi. Chẳng nhẽ không đánh răng rửa mặt luôn à? Đoán đúng rồi đấy, vì tiền, tất cả thứ vụn vặt trên cuộc sống này đều bỏ hết. Đứng cạnh nhà vệ sinh cũ, cả hai cùng tháo dây lưng giống hệt nhau. Mộc Lâm Thâm liếc mắt nhìn, thấy Vương Lập Tùng có vẻ tâm trạng không tốt, y bèn giả vờ quan tâm hỏi: “Vương ca, anh sao thế?”

“ Cút đi, con mẹ mày gọi Từ Đồng Lôi là chú, lại gọi tao là anh, làm như tao kém một bậc vậy.” Vương Lập Tùng nổi giận:

" Tôi không dám không gọi."

" Thằng hèn, nhìn một cái là biết mày chẳng phải là thứ tốt đẹp gì."

" Chúng ta giờ là đồng bọn, phải quan hệ tốt với nhau, anh chửi tôi, anh là cái mẹ gì?" Mộc Lâm Thâm khích:

Vương Lập Tùng nổi giận, bàn tay to như cái quạt bồ túm lấy Mộc Lâm Thâm, nhấc bổng y lên. Hắn hung hãn nói: “Có tin tao quăng mày vào hố phân không?”

" Ôi dời ơi ... Cứu tôi, cứu tôi với ..." Mộc Lâm Thâm chỉ đợi có thế lập tức la như cháy nhà:

Chết rồi, Vương Lập Tùng hoảng hốt buông người ra, tiếng hét đó khiến một đám người từ trong xưởng chạy ào tới, tụ tập ở nhà vệ sinh. Mộc Lâm Thâm căng thẳng nép vào góc tường cáo trạng: “Chú ơi, thằng ấy đánh cháu.”

" Tao còn chưa ra tay cơ mà." Vương Lập Tùng rống lên:

“ Tức là mày định ra tay rồi, chú ơi, chú đổi cho cháu việc khác được không? Thằng này vẫn còn hận chuyện cũ, không chừng sẽ tìm cơ hội để xử cháu.” Mộc Lâm Thâm cố tình gây sự, y đã chọc giận Vương Lập Tùng hai lần rồi, chỉ là mỗi lần tên này ra tay đều quá nhanh, khiến cho nguyện vọng của Mộc Lâm Thâm là vừa hét vừa chạy ra sân trước để kiểm tra vẫn chưa thể thực hiện được.
Bạn cần đăng nhập để bình luận