Nội Tuyến

Chương 137: Ta há phải phàm nhân. (1)

Mộc Lâm Thâm và Ngốc Đản đi chơi suốt cả buổi chiều, mua cả một đống đồ, kiếm một cái nhà trọ rẻ tiền nghỉ tạm, tới tận nửa đêm mới liên hệ với trong nhà báo vị trí. Đến rạng sáng, sau mấy tiếng giám thị nhà trọ, xác nhận không có tai mắt theo dõi, Diệp Thiên Thư mới tới gặp mặt 3326. Chẳng có gì bất ngờ, đi vào căn phòng của nhà trọ, cửa vừa đóng lại một cái, Diệp Thiên Thư đã nổi trận lôi đình quát mắng. " Cậu có biết hành vi của mình ảnh hưởng nghiêm trọng thế nào không, mất liên lạc 24 tiếng, toàn bộ cục công an thành phố Đồng Quan đã chuẩn bị hành động rồi."

" Cậu có chút ý thức đại cục không hả, suốt cả buổi chiều chơi bời, cho rằng chúng tôi không biết à?"

" Nhìn cái bộ dạng của cậu đi, có biết tình hình vụ án hiện giờ cấp bách thế nào không hả? Cứ trì hoãn thêm một ngày là sẽ có thêm người bị hại ... Làm nằm vùng không có nghĩa là khiến cậu có thể tự tung tự tác, mà cậu càng phải giữ kỷ luật hơn người khác."

" Cậu uống rượu phải không? Thoải mái quá nhỉ, có biết trong nhà có bao nhiêu người mất ăn mất ngủ suốt cả đêm, bao nhiêu người lo lắng cho an toàn của cậu không ... Cậu thì hay rồi, một ngày hai bữa rượu, say sưa thoải mái ..."

Diệp Thiên Thư mắng không ngơi nghỉ, làm Ngốc Đản không nói được lời nào, nhưng dù hắn có mím chặt miệng thì cũng không lấn át được mùi rượu nồng nặc. Đến khi nghe Ngốc Đản báo cáo tình hình mới biết là hắn bị thương, thái độ Diệp Thiên Thư mới dịu đi đôi chút, đi đi lại lại trong phòng hỏi thêm chi tiết chuyện xảy ra, chợt thấy thiếu một người, đứng lại hỏi:" Phải rồi, thằng nhóc tai họa kia đâu?"

Ngốc Đản chỉ sang phòng bên:" Cậu ta ở bên đó, nhưng tôi kiến nghị anh đợi lát nữa hẵng tới."

" Cậu nói thế là sao?" Diệp Thiên Thư nổi nóng:" Thằng nhãi đó còn làm cao à? Có biết tình hình không hả?"

" Cậu ta nói anh tới nhất định sẽ nổi trận lôi đình."

" Nói thừa, chẳng lẽ còn muốn tôi tay bắt mặt mừng nữa hay sao?"

" Cậu ta còn nói, anh sẽ phải xin lỗi vì thái độ không tốt của mình."

À, thế kia à, đại công tử, đại thiếu gia tưởng mình ghê gớm, tưởng vụ án này không có cậu ta thì không làm được nữa à? Coi mình là cái rốn vũ trụ rồi. Diệp Thiên Thư càng giận hơn, rời khỏi phòng sang phòng bên cạnh, không gõ cửa, cứ như thế đẩy cửa đi vào, tiếp ngay đó mồm há hốc. Tranh chân dung, toàn bộ là tranh chân dung, có béo, có gầy, có tướng mạo hung ác, có thật thà vô hại, tranh vẽ được ghim đầy tường. Mới đầu Diệp Thiên Thư còn nghi hoặc, nhưng đến khi nhìn thấy bức tranh Lư Hồng Bác sinh động như thật, còn không đoán được đây là cái gì thì quá ngu xuẩn rồi. Thế là cơn giận ngay lập tức bay biến sạch, Diệp Thiên Thư hưng phấn tới không cả khống chế được giọng nói của mình nữa, lắp ba lắp bắp:" Đó, đó là nghi phạm phải không?"

Ngốc Đản gật đầu xuỵt khẽ một tiếng, chỉ Mộc Lâm Thâm vẫn còn đang chăm chú vẽ tranh.
Bạn cần đăng nhập để bình luận