Nội Tuyến

Chương 111: Suốt cả đêm không ngủ. (4)

Mộc Lâm Thâm cơm no rượu say rồi, kiếm được cái giường cá nhân ngả mình nghỉ ngơi, Trương Cuồng thì không được nhàn hạ như thế, hắn cùng nhân viên thực địa thương lương phương thức hợp lý và an toàn nhất để đưa nội tuyến quay về. Mấy đội thực địa suốt đêm không ngủ, theo dõi phần tử đa cấp gác ở bến xe, ga tàu, đầu đường, đám người đó còn kiên nhẫn hơn cảnh sát, đêm khuya không rời cương vị, chờ đợi Tiểu Mộc xuất hiện. Điều này càng chứng minh tầm quan trọng của Tiểu Mộc trong vụ án này, cho nên càng khiến tổ chuyên án bỏ công sức, định ra tới mấy phương án, mỗi chi tiết trong đó đều cân nhắc cẩn thận. 5 giờ sáng, đã tới lúc phải lên đường, Trương Cuồng quay trở lại vội vã đẩy cửa phòng ở của Mộc Lâm Thâm, định đánh thức y, bất ngờ phát hiện ra y đã chuẩn bị sẵn sàng rồi, đang ngồi ngay ngắn trên giường, vẻ mặt vô cùng nghiêm túc. Giây phút ấy làm Trương Cuồng ngỡ như nhìn thấy đám đồng đội trước mỗi lần xuất chiến, bộ dạng không khác gì cả, thằng nhóc này không làm cảnh sát đúng là tiếc quá mà. Hắn ngồi xuống đưa phương án cho Mộc Lâm Thâm, Mộc Lâm Thâm liếc mắt qua một lượt rồi ném lên bàn. Chuyện trở về thế nào thì dễ, quan trọng là khi đối diện với chất vấn của đối phương, ứng phó ra sao kìa. " Có căng thẳng không?" Trương Cuồng quan tâm hỏi:

" Nhịp tim và mạch đập của tôi nói lên rằng, tôi không hề căng thẳng." Mộc Lâm Thâm cười nói:

" Không có nguy hiểm đâu, theo phỏng đoán của chúng tôi thì cậu cùng lắm là bị đánh một trận thôi." Trương Cuồng trấn an:

" Đương nhiên là không rồi, bọn chúng muốn dùng tôi mà, giống như các anh vậy." Mộc Lâm Thâm thoải mái như không:

Trương Cuồng lại không cho rằng như thế, nghĩ y chỉ cố tình che giấu thôi, bọn nhóc con thích ra vẻ mà, lần đầu chấp hành nhiệm vụ, làm sao có thể không hồi hộp, căng thẳng lo âu chứ, ai cũng như vậy:" Có biết lần đầu tôi làm nhiệm vụ nghĩ tới cái gì nhiều nhất không, đó là người nhà ..."

Mộc Lâm Thâm cắt lời:" Ý anh là giờ tôi nên nghĩ tới người cha đã đưa tôi vào bệnh viện tâm thần?"

" À, tôi ..." Trương Cuồng chỉ muốn tát bản thân mấy cái, làm sao quên hoàn cảnh đặc thù của chàng trai này chứ, mẹ mất sớm chỉ còn cha, mà hai cha con thì quan hệ rõ ràng chẳng ra làm sao cả, lúc này sao có thể làm động lực cho y:

" Trêu anh thôi, tôi hiểu vì sao ông ấy làm thế, tôi từng hận ông ấy tới tận xương, làm rất nhiều việc để ông ấy phải đau thấu tim, rốt cuộc tôi cũng có được báo đáp tương ứng rồi." Mộc Lâm Thâm lẩm bẩm, giọng điệu buồn bã:

" Thôi đừng nghĩ nhiều nữa, sau chuyện này tổ chức sẽ có người chuyên môn giải thích rõ tình hình cho người nhà của cậu." Trương Cuồng nói lảng đi, vô tình làm chuyện tệ hơn:

" Anh nghĩ nhiều rồi, anh cứ luôn sợ tôi vì chuyện khác mà phân tâm. Cho anh biết, không có chuyện đó đâu, tôi sẽ không vì bất kỳ ai, vì cái gì thay đổi bản thân, tôi thay đổi là do bản thân muốn thay đổi mà thôi." Mộc Lâm Tham nói hết sức kiêu ngạo:

" Thực ra không cần phải thay đổi, giữ vững bản tâm là tốt nhất, cậu khi đói tới lả người đi mà cũng không muốn làm chuyện xấu, trên người có chút tiền thôi lại chia cho ăn mày, có thể bỏ trốn một mình vẫn mạo hiểm quay lại đón người. Khi con người ta không có gì cả mới nhìn thấy được phẩm chất cao quý của một người, tôi đã nhìn thấy những điều đó trên con người cậu." Trương Cuồng đột nhiên trang trọng nói:

Mộc Lâm Thâm mắt mở to, trong đầu đang nghĩ, thằng cha này lại phát bệnh rồi, rốt cuộc hắn bị tổ chức tẩy não tới mức nào chứ? Đây là lời thoại của phim cách mạng những năm 50 mà. Trương Cuồng không để ý tới thái độ của y, vẫn hết sức tin tưởng nói:" Cậu nhìn thấu người khác, nhưng có lẽ cậu không hiểu chính bản thân, cậu sở dĩ ở lại là bởi vì không muốn thấy có thêm nhiều người bình thường bị đám người đa cấp đó lừa cho tán gia bại sản, vào bệnh viện tâm thần. Cậu không muốn nhìn thấy đám khốn kiếp đó mặc sức tung hoành, làm chuyện sai trái, cậu cố ý dùng bề ngoài bất cần để bao bọc bản thân, thực ra cậu có một trái tim ấm áp mà lương thiện, cậu đã bị những tội ác kia làm phẫn nộ, cậu áy náy, cậu có lòng chính nghĩa, cho nên cậu không cách nào ngồi im nhìn."

Mộc Lâm Thâm bị sốc, y thấy mình gặp ảo giác rồi, nghi hoặc nhìn gương mặt hung hãn của Ngốc Đản, làm sao nhìn ra hình ảnh của Lão Lư khi đi đầu độc người ta chứ? Con mắt mình rõ ràng có vấn đề mất rồi, lời lẽ tuy hơi khác, nhưng giọng điệu này thì lại vô cùng trùng khớp. Chớp mắt tới mấy lần, mở mắt ra Mộc Lâm Thâm vẫn nhìn thấy Trương Cuồng, chắc chắn là không nhầm được, y mãi mới thốt lên lời:" Ngốc Đản, anh chắc chắn không phải là cảnh sát bình thường, tôi che giấu kỹ như thế mà anh vẫn nhìn ra được tôi là một người tốt."

Trương Cuồn gật đầu, cổ vũ tinh thần:" Vậy thì đi thôi, còn có một vũ đài lớn hơn đang đợi chúng ta, chúng ta có thể tận tình phát huy ngoài kia."

" Đi, ra kia làm một đôi kẻ xấu thôi." Mộc Lâm Thâm đứng lên, giọng điệu chuyển sang khinh bỉ:" Có điều Ngốc Đản này, anh đừng chơi trò tâm lý với tôi, khi ở trường chơi loại trò chơi này, tôi chưa bao giờ thua hết."

" Đó là ở trong trường học, còn đây là thực chiến, cẩn thận đấy nhóc con, để người ta nhìn ra, không đơn giản là bị người ta đánh cho thành đầu heo đâu." Trương Cuồng cảnh cáo:

" Miệng lưỡi còn mạnh hơn nắm đấm, tôi muốn đi là đi muốn về là về, sẽ chẳng có chuyện chó gì hết, anh có tin không?" Mộc Lâm Thâm không coi mấy lời dọa dẫm của Trương Cuồng ra cái gì:

" Nhãi con, tốt nhất là thu lại tâm thái này của cậu đi, kiêu binh tất bại." Trương Cuông có tư cách nói câu này, hắn làm nằm vùng nhiều năm rồi:

" Nếu anh đã chắc chắn như thế, vậy thì chúng ta đánh cược đi, anh thua thì phải giới thiệu cho tôi một hoa khôi cảnh sát, tôi muốn chơi trò đồng phục dụ hoặc." Mộc Lâm Thâm cười gian tà:

Trương Cuồng thì vẫn giữ gương mặt nghiêm túc:" Được, cược thì cược, nếu cậu thua thì phải giới thiệu cho tôi một em gái bạch phú mỹ, tôi nghèo muốn điên rồi, tôi muốn ăn cơm nhão."

" Không thành vấn đề, bằng vào vóc dáng này của anh, sẽ có em gái sẵn sàng bao nuôi."

Hai người vỗ tay giao ước, một người thô bỉ, một thì gian xảo, dáng vẻ đó không khác gì bọn ác tặc đang thương lượng với nhau cách ăn chia khi chuẩn bị cùng vào nhà cướp của, chia nhau dân nữ.
Bạn cần đăng nhập để bình luận